Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 28 tháng 4, 2011

Hạt giống tâm hồn...!!!!....


Tớ thích cậu đủ để....



Vừa đủ để yêu thương....



Lời nhắn nhủ đến từ trái tim....



Thứ Hai, 25 tháng 4, 2011

Tớ muốn là tớ...là tớ...cậu àk....!!!

...Đã 3 ngày trôi qua, mà sao tâm trạng tớ chẳng khá lên bao nhiêu...hả cậu...??....!!
Nghĩ về cậu...rồi tớ lại chán ghét cái suy nghĩ của chính mình...tớ lại bù đầu vào bài vở, tớ thật ngốc nghếch khi nghĩ rằng học có thể giúp tớ thôi không nghĩ về cậu...những bài hóa hữu cơ hay xác suất thống kê cứ làm đầu óc tớ rối bời...để rồi tớ lại nghĩ về cậu...



Tớ miên mang những suy nghĩ về cậu trong đầu...mỗi sáng thức dậy,tớ đều chợt bàng hoàng nhận ra rằng...tớ và cậu đã...hết rồi..., và ngồi trong đóng chăn gối một lúc lâu, tớ biết tớ buồn...tớ buồn cậu àk....
Hàng ngày đi học...cười nói bên bạn bè, có lẽ tớ được xem là người vui vẻ và hay gây cười cho người khác nhất...tớ cười nhiều nhất trong đám bạn...mọi người thường hay ngưỡng mộ vì sao tớ lại có thể vui vẻ và lun giữ nụ cười trên môi bất cứ lúc nào như thế...và đám bạn khi cô đơn hay gặp trục trặc trong tình cảm đều tìm đến tớ tâm sự, và nhỏ bạn tớ đã từng nói..." ước gì tôi cũng được như pà, lun zui zẻ ko suy tư "....
Lúc đó tớ lại ngồi im...mặt tớ lại nở lên một nụ cười...nhưng có ai hiểu nụ cười ấy có ý nghĩa gì đâu....
Tớ cười vì tớ ngưỡng mộ chính mình....tớ đã diễn quá hay trong vai trò một người bạn...lun mang niềm vui cho những đứa bạn tớ yêu quí, và tớ cười vì mình đã giả vờ lừa dối bản thân quá giỏi...Vì đâu ai biết rằng, đằng sau những nụ cười khi ngồi tám chuyện với những đứa bạn, lại là những phút suy tư...của riêng tớ...Kết thúc một buổi học, tớ lại tiếp tục chuẩn bị cho buổi thực hành ban đêm...thực hành xong tớ lại lao về nhà...đóng cửa một mình, lúc đó những tâm trạng...mới thật sự là của tớ...
Tớ buồn, tớ luôn cảm thấy cô đơn và buồn tẻ...khi một mình..một nỗi buồn không thể diễn tả cho ai hiểu, nên tớ mới chọn cách giữ nó cho riêng mình...


Hôm nay...tớ lại buồn...và bước đi quanh trường, nơi tớ ở...con đường buổi chiều lặng thinh trong khi tiếng gió, thổi lá bay xào xạc...bước đi thật chậm, người ta thường nói, khi bước chậm là lúc trong đầu suy nghĩ và nhớ...nhớ nhìu lắm...mà tớ đang nghĩ và nhớ gì nhỉ..? tớ cũng không rõ nữa...
Bỗng nhiên bước chân tớ dừng lại bên một gốc đường...tớ ngồi đó, một mình thôi...đám cỏ bên cạnh vẫn xanh như ngày nào, chúng như đang nô đùa trong gió, nhìn lên bầu trời thì mây vẫn xanh và bay nhẹ nhàng bên ánh hoàng hôn đỏ chói của ông mặt trời....mắt tớ chợt nhìn xa xăm, tớ cũng không rõ mình nhìn gì nữa...có lẽ là nhìn vào tận sâu thẫm, nơi con tim tớ đang đập những nhịp nhẹ nhàng...nhưng không đúng nhịp nữa rồi...suy nghĩ về một nơi nào đó sao....??? sao tớ không hiểu nỗi bản thân mình nhỉ...???!!!


Mắt tớ chợt dừng lại...nhìn vào đâu...không rõ, tớ chỉ biết tâm trạng mình đang rất...rất buồn và vô định...( phải nói sao cho người khác hiểu nhỉ..??? haizz...tớ tệ quá)...??!!!
Rồi tớ chợt nghĩ về một câu chuyện mà tớ đã được đọc qua...trong những quyển sách mang tên " hạt giống tâm hồn"...câu chuyện kể về một chuyện tình buồn vì người con gái đã bị người yêu bỏ rơi...nhưng tớ không nhớ rõ vì lý do gì nữa...rồi cô ấy ngồi một mình khóc ở một góc nhỏ nơi công viên...góc nhỏ ít có người qua lại...bỗng có một cụ già bước đến, đưa cho cô ấy một miếng khăn giấy nhỏ và nói...đừng buồn vì những chuyện như thế...người ấy bỏ con là một điều dạy dột...và con cũng không nên buồn nhiều như thế...con gái àk, con nên nhận ra và vui mừng vì con vừa vứt bỏ được một nỗi sầu vì đã trao tình cảm cho một người không quan tâm con...và ta thật tội nghiệp cho ai đó đã bỏ rơi con thế này, và chắc rằng họ sẽ phải hối tiếc vì đã đánh mất một người luôn quan tâm đến họ...như con....hiểu không hả con gái...
rồi cụ già chợt bỏ đi....
( Tớ luôn thắc mắc...tại sao cụ già lại biết chuyện gì đã xảy ra với cô gái...chẳng lẽ...gương mặt buồn bã vì chuyện tình cảm lại dễ  bị người khác nhận ra như thế sao...???...)
....Chẳng hiểu cô gái nghĩ gì một lúc, rồi khẽ nở một nụ cười trên môi, đứng dậy và bước đi nhẹ nhàng...bóng cô đi xa...và khuất dần dưới ánh chiều tà....
Có lẽ...cô đã nhận ra được điều gì chăng...??? 
Nỗi buồn của tớ không giống cô gái ấy đâu, nhưng tớ cũng đang hiểu ra điều mà cô gái đang nghĩ....cậu àk....^^


Mong rằng...mọi chuyện rồi cũng sẽ tốt đẹp theo thời gian...Và thời gian sẽ cuốn đi tất cả những gì thuộc về cậu trong trí nhớ của tớ....cậu nhỉ !!! ^^



ĐẰNG SAU NHỮNG ĐÁM MÂY...VẪN SẼ LÀ NỤ CƯỜI CỦA ÔNG MẶT TRỜI...PHẢI KHÔNG CẬU...???!!

TỚ MUỐN LÀ TỚ...LÀ TỚ... KHI CHƯA GẶP CẬU....!!! ^^


......................................................


....




Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2011

Điều tớ muốn nói....



...Chiều đạp xe trên đường về...một mình thôi....chợt tớ nhớ đến cậu, người bạn đặc biệt chưa một lần gặp mặt, mà tớ đã quen biết qua lời giới thiệu của nhỏ bạn.Cậu thường hỏi tớ, có phải tớ có tình cảm với cậu không?...và tớ có tình cảm với cậu không nhỉ? tớ cũng thường tự hỏi bản thân mình như thế...và tớ thừa nhận...uhm tớ có tình cảm với cậu đó....Thế nhưng mỗi lần cậu hỏi, thì tớ lại lãng qua chuyện khác hay trả lời sơ sài là...uhm bạn bè tất nhiên là có tình cảm với nhau rồi...Vì tớ biết....cậu không có tình cảm với tớ, nếu tớ trả lời..." có" thì có lẽ cậu sẽ từ chối thẳng thừng với tớ....Có phải tớ đã quá íck kỉ rồi không....Tớ lừa dối cậu, và lừa dối luôn cả bản thân mình...
     Chúng ta đã quen nhau qua một sms của cậu đã gửi cho tớ...
- Bạn ơi cho mình làm quen nhe...!
Một tin nhắn rất dễ thương từ số máy lạ...và tớ đã trả lời
- ok, mà bạn là ai zậy?
Rùi bạn đã thao thao giới thiệu về bản thân mình...và qua một vài tin nhắn, tớ đã nhận ra cậu chính là người bạn mà nhỏ bạn thân hôm trước đã nói với tớ...nhưng tớ không ngờ đó lại là một boy chứ không phải là girl...Và những cuộc trò chuyện qua tin nhắn được bắt đầu từ đó...



Có những ngày, tớ và cậu trò chuyện rất khuya...có khi đến tận 2h sáng, những lúc ấy tớ cảm thấy rất vui...nhưng không hiểu vì sao tớ lại có cảm giác đó....phải chăng cậu là một người bạn thật đặc biệt của tớ nhỉ?....
Rồi thời gian cũng trôi qua, cậu và tớ đã cùng cố gắng và cả hai đã bước vào được cánh cửa đại học, nhưng trớ trêu thay tớ và cậu học ở hai trường khác nhau đã vậy còn ở hai tỉnh khác nhau nữa chứ...nhưng biết sao được, đó có lẽ là do duyên phận của tớ và cậu vẫn chưa phải lúc cho mình gặp nhau chăng....Và từ đó, những dòng tin nhắn cứ thưa dần...làm tớ thấy rất buồn, nhưng tớ cũng chẳng thể thay đổi được gì, vì cậu còn phải lo cho tương lai của cậu nữa...


Nhưng thay vào những dòng tin nhắn đó là khi online tớ lại được nhìn thấy nick cậu sáng đèn...điều đó làm tớ cảm thấy bình yên vì tớ biết cậu vẫn sống tốt, vẫn còn tồn tại nơi nào đó...cùng với tớ...
Online...tớ và cậu vẫn trò chuyện bình thường, hỏi thăm nhau như những người bạn, nhưng cậu biết không...tớ zui lắm, khi mỗi lần cậu là người buzz hoặc trò chuyện với tớ trước, mặc dù cậu từng nói với tớ...ai là người chủ động trò chuyện trước đối với cậu chẳng quan trọng gì...nhưng tớ vẫn mặc kệ...có những hôm online, mún nói chuyện với cậu lắm nhưng tớ chẳng biết nói gì, tớ treo nick đó cho đến tận khuya, mà cậu cũng không thèm hỏi thăm tớ một câu...đúng là cậu quá vô tâm...nhưng đó mới chính là cậu...phải hok?


Có những lần cậu trêu chọc tớ...nhưng tớ lại rất vui...những lời cậu nói làm tớ nuôi thêm hy vọng ở nơi sâu thẩm con tim mình...và tớ đã không ngờ thứ tình cảm đó lại lớn nhanh đến zậy...tớ nghĩ đến cậu...về những lời cậu nói với tớ (mặc dù đó chẳng phải những lời yêu thương như tớ hằng mơ ước...nó chỉ là những lời nói bình thường...) nhưng cũng làm tớ nhớ nhìu đến zậy...
Cậu biết không? tớ đã lun nghĩ về cậu...mỗi khi tớ có chuyện vui, chuyện buồn,...hay chỉ đơn giản là nhà trọ tớ đã mở một buổi tiệc ăn mừng 8/3 như thế nào...tớ cũng muốn người đầu tiên tớ chia sẻ là cậu...cậu có biết không...?...tớ còn nghĩ về cậu...mỗi khi ai đó vô tình nhắc đến tên cậu...và còn nữa...những lúc ngồi học, tớ thả hồn mình và nhìn ra cửa sổ, thì người đầu tiên tớ nghĩ về...đó cũng chính là cậu....



Nghĩ lại thì...tớ và cậu quen nhau cũng gần 3 năm rồi...cậu từng nói những ngày như lễ tết hay sinh nhật gì thì cậu cũng không quan tâm, và đôi khi còn quên cả sinh nhật của bản thân mình nữa chứ...nên năm nay tớ quyết làm một món quà thật đặc biệt tặng sinh nhật cậu, để có thể cho cậu biết rằng...tớ quan tâm cậu và lun là người bạn chân thành bên cậu...Tớ đã bỏ nhiều công sức và thời gian, trong đó còn có cả tình cảm mà tớ muốn gửi tới cậu nữa...quyết tâm thì cuối cùng món quà cũng làm xong....tớ tự hài lòng và thấy zui khi nhìn món quà...và nghĩ đến cảm giác khi cậu xem món quà....cậu sẽ cảm động như thế nào....( tớ thật ngốc...phải ko cậu?)

Cũng sắp đến ngày tớ gửi quà cho cậu....thì cậu lại share với tớ một sự thật...cậu đã có bạn gái (một người cậu quen ở tp...nơi mà cậu đang theo học)...và hai người đang giận nhau nên cậu thấy rất buồn....cậu có biết tâm trạng lúc đó của tớ như thế nào không...nhưng cũng cố mím môi và khuyên cậu nên gọi điện và làm lành với bạn ấy đi....
Thật tức cười đúng không cậu...?!!...tớ không hiểu sao mình lại có đủ dũng cảm nói lên điều đó...và tớ tự khinh bỉ vì lời nói dối của chính mình...tớ thật nhúc nhác vì không dám đối diện với tình cảm của bản thân và luôn dùng những lời nói dối để che đậy cho những cảm xúc đó...
Nhưng tớ không phải là một diễn viên, nên dù tớ có diễn hay che đậy tốt đến đâu thì cũng có ngày cậu sẽ phát hiện ra tình cảm của tớ dành cho cậu...và điều đó đã thành sự thật...cậu phát hiện và hỏi tớ...tớ cũng không biết phải trả lời sao nữa...tớ thật nhúc nhác và thật ngốc nghếch
Phải...tớ đã thật ngốc nghếch khi nghĩ lại mọi chuyện đã xảy ra...và cậu nói đúng...tại sao tớ lại có tình cảm với cậu khi chúng ta chỉ quen nhau qua yahoo mà chưa một lần gặp mặt....và tớ cũng nhiều lần tự hỏi...có tình yêu thật sự khi online hay không?...tớ thích cậu??? hay vì tớ muốn đi tìm lời giải đáp cho câu hỏi trên của chính mình....hả cậu???
Tớ cũng không biết nữa....có lẽ, đó sẽ mãi là dấu chấm hỏi lớn trong đầu tớ...mà không có được lời giải đáp rõ ràng, vì bây giờ có lẽ tớ và cậu đã hết duyên với nhau rồi...không còn thời gian cho tớ tìm lời giải đáp cho câu hỏi trên...đúng không cậu?....


Và có lẽ...cậu đã nói đúng, cậu nên dứt khoác và tớ cũng phải như zậy...và tớ nên tìm người phù hợp hơn với mình chăng???...lời khuyên của cậu tớ sẽ mãi ghi nhớ...nhưng cậu àk....điều đó với tớ bây giờ là vô nghĩa.....


Rồi ngày mai bình minh sẽ lại lên...bình minh luôn ấm áp...nhưng hoàng hôn luôn buồn và sâu lắng....đối với tớ là zậy, vì tớ thích được một mình....một mình thôi cậu àk...
Và nếu sau này được may mắn có lại tình cảm với ai đó một lần nữa...tớ sẽ không ngốc nghếch đến ngu ngơ như zậy nữa....tớ sẽ tìm một người thật lòng dành tình cảm quan tâm tớ...những hàng dương trong cái nắng hè gay gắt, làm mất đi vẻ đẹp vốn có của nó,  những hàng dương chỉ khoe vẻ đẹp dịu dàng thướt tha pha một chút buồn bã...của nó dưới ánh chiều tà thôi...có đúng không? Và cũng giống như tình cảm phải trao đúng chỗ thì mới đạt đến cái đích cuối cùng đó là tình yêu...đúng không cậu???....
Và bây giờ nghĩ lại....thì...tình cảm của tớ còn quá non trẻ để được gọi là tình yêu...tớ không yêu cậu...mà tớ thích cậu, thích cậu...một chút, một chút thôi...nhưng nó đủ làm cho cậu trở thành một người thật đặc biệt trong tim tớ.....
Và bây giờ...cậu cũng đã thật may mắn khi đã tìm thấy một nữa của mình...tớ mong cậu hãy biết quý trọng những gì đang thuộc về mình, để nó sẽ là của mình mãi mãi...cậu nhé....
Chúc cậu luôn hạnh phúc và vui vẻ....
Gửi đến người bạn thân thiết mà xa lạ của tớ....!!! ^^
LIỆU CÁI ĐÍCH ĐẾN CUỐI CÙNG CÓ PHẢI LÀ...ĐÂY CHĂNG...??!!!...