Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 6 tháng 9, 2012

Những tâm sự...............dài...................

Cũng đã lâu rồi ko gặp và trò chuyện cùng blog nhỉ?????!!!!!.......Tôi nhớ blog...àh mà ko.......đúng hơn thì tôi có chuyện cần có ai đó lắng nghe, nhưng tôi biết là bây giờ có nói gì đi nữa thì cũng chẳng ai lắng nghe và cho tôi một lời khuyên như tôi muốn, bởi lẽ ko ai có thể khuyên nhủ một đứa cứng đầu như tôi đâu blog àh....
Tôi đã từng hy vọng...từng mong chờ....chờ đến một ngày mà tình bạn của chúng tôi lại trở về...Và tôi thật sự đã chờ đợi được ngày như thế, đúng là tình bạn của tôi đã trở về...nhưng một sự trở lại quá bất ngờ và nó làm tôi thấy sợ hãi...và cũng nhanh thôi...nó chưa mang lại một nụ cười thật tươi trên gương mặt tôi thì nó đã vội ra đi.........Đó là lỗi tại tôi phải ko blog???.......nhưng có lẽ tôi phải đỗ lỗi cho số phận thôi bởi lẽ đó ko phải lỗi tại tôi kia mà......Tình bạn ấy trở về với tôi thì có nghĩa gì khi mà những hiểu lầm giữa chúng tôi đã chồng chất quá cao....Dù tôi có cố gắng giải thích cố gắng nói và những dòng nước mắt_những dòng nước mắt mà bấy lâu nay tôi cố gắng kiềm nén...tôi ko cho những dòng nước mắt ấy lại rơi vì người bạn đó...nhưng những lời nói tận sâu trong tôi đã khiến nước mắt tôi lại dâng trào một lần nữa.....nước mắt tôi lại rơi vì người đó........Tại sao lại cho tôi hy vọng rồi vội vàng thổi tắt tất cả như thế...sao lại cho tôi hy vọng trong khi tôi đang cố gắng để quên đi......
Tôi đã thật sự phân vân và mất ngủ mấy đêm liền vì lời giải hòa đó, bởi đó cũng là điều mà tôi từng ao ước kia mà...nhưng sao....tôi ko zui như là tôi từng nghĩ, ngược lại tôi phải suy nghĩ rất nhiều và tôi thấy rất sợ...sợ cơ hội này qua đi thì có lẽ tình bạn này phải chấm dứt mãi mãi....tôi phân vân và tôi thật sự thấy thương bạn_bạn luôn cố gắng vì tình bạn này...và tôi thấy mình thật có lỗi khi tôi ko thể trò chuyện chia sẻ cùng bạn một cách tự nhiên như trước kia....trước kia thì sao.....???!!!.........Tôi luôn nhớ những cuộc gọi ko giới hạn ngày h mà bạn đã gọi cho tôi, nhớ những tin nhắn dễ thương chọc ghẹo lẫn nhau hay nhớ về những khó khăn những quyết định mà hai đứa thấy phân vân....cái cảm giác ấy vẫn còn hiện rõ trong tôi nhưng sao tôi vẫn ko thốt ra thành lời dù rằng tôi rất...rất muốn tìm lại những điều đó....Sao tôi vẫn ko cho phép mình làm như thế trong khi bạn đang cố gắng thế kia...tôi thật sự có lỗi....Và bạn cũng đã cho tôi thấy rằng giữa chúng tôi đã ko còn như trước...có quá nhìu vấn đề có quá nhìu hỉu lầm đang trở thành một bức tường ngày càng dày giữa hai đứa....
Bạn đã quy phạm những nguyên tắc trong tình bạn....bạn đã nói rằng tôi phiền, rằng bạn từng khinh thường tôi....cho dù giữa chúng tôi luôn nói đùa với nhau nhưng tôi biết dù cố tình hay vô ý thì đó ko phải là những lời nói đùa phải ko bạn???.........Mặc dù ở hiện tại này tình cảm giữa tôi và bạn thật tệ hại, tôi biết điều đó...nhưng tôi chưa từng nói xấu gì về bạn bởi lẽ bạn là người bạn thân, một người bạn đặc biệt trong cuộc sống của tôi, có lẽ bạn cho rằng tôi quá tệ hại vì đã nói những lời ko tốt về bạn, nhưng xin bạn hãy biết rằng...những câu chuyện từ người này qua lời kể của người khác sẽ có những biến đổi....Và h đây tôi cũng ko cần phải tìm hiểu về người mà đã tạo ra những biến đổi tồi tệ trong câu chuyện ấy bởi lẻ nó đã ko còn quan trọng với tôi...Nó ko quan trọng............
Tôi đã từng cố gắng để quên đi...quên đi những gì gọi là quá khứ.....tôi thật ngốc nghếch....Và sau khi lần giải hòa ấy tôi mới thật sự hiểu ra rằng thế nào mới được gọi là quá khứ, thế nào là kí ức..........Những chuyện qua rồi....dù có bắt ép, dù có cố gắng níu kéo thì mãi mãi nó cũng ko thể trở về như trước kia...ko được nữa.....Và tôi biết rằng tôi ko nên lẫn tránh quá khứ vì quá khứ là một khoảng thời gian thật sự rất đẹp trong tình bạn của chúng ta....Và tôi nhận ra rằng tôi ko nên né tránh hiện tại....tôi cố gắng, cố gắng trở về với tôi của trước kia xem bạn là một người bạn bình thường và tôi ấp ủ những kí ức đẹp ấy như những gì của quá khứ........Nhưng khi đối diện với bạn thì những quyết tâm ấy dường như đã vụn vỡ trong tôi, tôi cố gắng cư xử thật bình thường nhưng khi nhìn bạn với những người khác thì có cái gì đó quá nghẹn ngào trong tôi, tôi biết rằng nước mắt tôi đang rơi ở một nơi nào đó thật sâu trong lòng...tôi ko muốn người khác nhìn thấy những điều ấy nữa....tôi thật sự rất buồn và tôi cũng ko biết mình nên làm gì và tôi cũng ko biết mình đang muốn gì nữa.......Làm sao tôi có thể sống tiếp những tháng ngày_những tháng ngày mà những điều ấy lại cứ tiếp diễn như thế...mỗi lần lên lớp là cái ko khí nặng nề ấy lại bao trùm lấy tôi....tôi thật sự ko muốn như zậy vì tôi biết là tình bạn giữa chúng ta thật sự đã kết thúc nhưng.......sao tôi vẫn cứ như thế...........
Tôi cũng biết là mọi người lo lắng cho tôi chứ...tôi cũng biết là khi tôi buồn thì cái ko khí trở nên ngột ngạt và có người cũng sẽ ko được vui nhưng....tôi phải làm sao để chống chọi với những cảm xúc của riêng mình....có ai có thể biết được cái nổi khổ của tôi????????????.........Nhìu lúc tôi muốn ngồi thật xa nơi mà ko thể nhìn thấy và cũng ko thể nghe thấy.......nhưng tôi biết rằng có người cũng sẽ lo lắng cho tôi....nhưng có lẽ bạn đã sai rồi khi nói...tôi sai khi phải làm người khác lo lắng cho mình nhìu đến zậy.....đó là điều ko ai muốn cả, ko bất kì ai muốn mình trở thành một gánh nặng cho người khác và tôi cũng như zậy....nhưng họ đã xem tôi là bạn...họ quan tâm lo lắng cho tôi như những người bạn...bạn có thể khuyên tôi nên làm thế nào????????..........Làm sao bắt buộc ai đó quan tâm hay là thôi đừng quan tâm mình nữa....làm sao có thể.....????!!!!!!!..........Cái tâm trạng tồi tệ này của tôi...tôi đã quá chán ngán...quá mỏi mệt với nó...nhưng đó là tâm trạng thì làm sao có thể vứt bỏ.........Hiện tại đã làm cho tôi thấy quá ngột ngạt nhưng khi nhìn về quá khứ....có lẽ tôi thấy mình thoải mái hơn...nhưng quá khứ đó lại khơi dậy những nổi buồn trong tôi để rồi cái hiện tại này cứ dần xé tâm trạng của tôi mà ko một chút thương tiếc......Tôi phải sống như thế nào cho phải với chính mình????Tôi đã thật có lỗi với chính mình blog àk.............

Thứ Hai, 26 tháng 3, 2012

Viết cho những nổi niềm.......

Một buổi tối...bình yên...có lẽ vậy...nhớ blog...hij.... ^^!
àk...blog biết biểu tượng ^^! này có nghĩa gì ko?...hij....một nụ cười blog àk...nhưng một nụ cười ko có miệng...có lẽ nó là một nụ cười khinh đời và giả tạo với cuộc sống hiện tại...bên ngoài là một nụ cười nhưng kế bên lại là một dấu chấm than ! suy tư...thể hiện những nổi niềm được giấu kín..... ^^!
Hôm nay t đã làm gì nhỉ?!...học bài...xem phim....đi học và những lúc đầu óc được thảnh thơi thì t đã nhớ...hij...t cảm thấy mình có thể nhẹ nhàng hơn khi nhớ...nhớ những gì mình mún nhớ....
Có lẽ họ đã thật sự muốn quên t blog àk...t đã khóc thật nhiều khi biết được nhiều chuyện về họ...t đã add nick họ nhưng họ ko chấp nhận...và t đã tự an ủi lòng mình rằng...có lẽ họ chặn bạn bè và ko nhìn thấy t...t đã an ủi mình như zậy đó blog...nhưng khi biết sự thật...sự thật là....họ nhìn thấy và họ đã ko chấp nhận...với lý do sợ t buồn khi thấy những hoạt động của họ...điều đó cũng đúng....hij...buồn....buồn....ngoài buồn ra thì t có thể làm được gì?!!....
Họ đã lạnh lùng....lặng im....và lẳng lặng bước ra khỏi cuộc sống của t...t đã từng...đã từng muốn níu kéo...níu kéo...hij....t thật ngốc nghếch blog nhỉ?!...có lẽ t ko giỏi ăn nói...hay xin lỗi một ai đó...vì đó là điều trước giờ t chưa từng làm kia mà...t đã nói...họ đừng im lặng nữa, và hãy cho t biết suy nghĩ của họ...nhưng...kết quả nhận được lại là sự lặng im...có lẽ...zậy là kết quả tốt nhất cho chúng tôi....
Hai tháng vừa qua...tôi đã tập cho mình cuộc sống mới...cố gắng nở nụ cười cho dù bên cạnh t ko còn có họ...tôi và chiếc bóng của mình vẫn zậy...vui cười rồi lại thầm rơi nước mắt...đâu ai biết điều đó blog nhỉ?!...t đã sống thật tệ hại như thế...Hàng ngày cứ có thời gian thảnh thơi là t lại nhớ...nhớ...rồi lại rơi nước mắt...thật tình thì t ko mún t yếu đuối như thế kia...nhưng lý trí ko thể ngăn cản được những nổi niềm của con tim...làm sao xóa sạch những kí ức tốt đẹp mà chúng t từng có...làm sao đây?!...
Mỗi ngày đến lớp là một bầu không khí đầy gánh nặng...chúng t vẫn ngồi chung  bàn....nhưng t vẫn ko thể quay qua để nhìn...nhìn một người bạn mà trước kia chúng t từng chia sẻ niềm vui nổi buồn...từng rất thân thiết với nhau...nhưng giờ thì sao...ngay cả nhìn mặt nhau chúng t cũng ko thể?....cuộc đời  này là sao hả blog??...một người bạn thân của t...giờ lại thành người xa lạ như thế...Và t đã bắt đầu thấy mỏi mệt với cuộc sống giả tạo của chính mình...t ko mún duy trì cái không khí đó nữa...t sẽ ngồi xa ra...nhưng khi ko ngồi chung bàn..lại có chuyện xảy ra...nhưng có lẽ đó chỉ là cảm nhận thoáng qua của riêng t mà thôi...
Tôi ngồi khác bàn họ...và họ đã vào ngồi chung với một người bạn khác...bỏ t lại một mình...và lòng t lại thấy đau nữa rồi...nước mắt lại sắp rơi....tại sao zậy?!...họ đã từng hứa...dù t có đi đâu, ngồi bất cứ nơi nào thì họ cũng sẽ đến bên ngồi gần t....dẫu biết rằng đó là điều ko thể xảy ra ở  hiện tại...nhưng sao t lại chấp nhất...sao t lại nhớ làm gì?...rồi lại làm đau chính bản thân mình...t mún quên...t ko mún nhớ....tại sao??,....tại sao t lại nhớ??........
T đau nhìu lắm blog àk.....t muốn đến một nơi ko có sự hiện diện của gương mặt ấy.....làm sao có thể quên.....
Thật buồn cười......nhớ để làm gì??.......cố thuyết phục mình quên...lại càng nhớ........thật vô dụng.....t từng nhắc nhở bản thân...quên đi tr àk.........nhưng...kết quả????......lại là một dấu chấm than.......
Hôm nay t lại kể cho blog nghe một câu chuyện nhé....
Có một con bé tay gạt nước mắt chạy đến bên chúa mà than thở rằng...
- chúa ơi con đau nhìu lắm...sao cuộc sống của con lại phải như zậy?...sao người ta có thể quên...mà con thì ko thể?!..Con đã nhớ...rất nhớ một người_một người mà có lẽ họ đã thật sự quên con...họ đã quên con rồi,họ quên con...quên luôn cả những kí ức ngọt ngào ngày xưa...sao con lại nhớ....xin chúa hãy giúp con...
-Chúa: được rồi....ta sẽ cho con 1 ngày...để con có thể quên họ...
Một ngày sau...con bé đó gặp chúa...
-con xin lỗi vì con chưa thể quên...all quá sâu sắc...một ngày quá ngắn....để mà quên....
-chúa: vậy ta sẽ cho con thêm 2 ngày...2 ngày để mà quên....
Ngày qua ngày...thời gian trôi qua...2 ngày cũng đã qua...nó lại gặp chúa....và nghe đâu đó dường như có tiếng thở dài....
-Con thật sự xin lỗi....vì con đã ko thể quên mặc dù con đã cố gắng rất nhiều...càng quên thì con lại càng nhớ...để rồi những nỗi buồn lại trở về với con...nước mắt con lại rơi....nhiều người khuyên con rằng...con nên nghĩ đến những chuyện vui rồi những nổi buồn sẽ tiêu tan...và con đã làm theo,...con đã nghĩ về những chuyện vui...nhưng...đâu đó trong cái khoảng trời nhỏ bé của con...đâu đâu cũng có sự hiện diện của một người...càng nghĩ con lại càng buồn nhìu hơn...và làm sao con có thể quên...và rồi nước mắt con lại rơi nhiều hơn trước....con phải làm sao??!!!.........
Vậy thì...xin chúa...xin chúa hãy cho con nhớ...con sẽ nhớ...con sẽ nhớ một người_một người có lẽ họ đã cố quên con...nhưng dù thế nào...dù có thế nào...thì con vẫn nhớ...lòng con luôn hướng về họ cho dù...cho dù...đó chỉ là những tình cảm của riêng con...con sẽ nhớ...sẽ nhớ...xin hãy cho con thời gian...và có thể...có thể ngày mai...ngày mai con có thể quên........
-chúa: lặng im và thở dài.....có lẽ,,,ngày mai của con còn xa lắm con bé khờ àk....
Con bé nhìn chúa và khẻ mỉm cười...nó từ biệt chúa và bước ra về...
Vì...trong lòng nó biết rõ hơn ai hết...ngày mai ấy của nó thật sự còn rất xa...rất xa....nhưng...nó vẫn sẽ trông chờ ngày mai ấy sẽ đến...và nó sẽ có thể xếp all vào những trang kí ức...và nó sẽ có thể quên...Sau một giấc mơ dài đầy những cơn ác mộng và nước mắt thì nó sẽ lại tỉnh giấc và đón chờ những ánh nắng rạng ngời của ngày mai và nó sẽ quên...nhất định ngày mai sẽ đến...nó luôn mong đợi ngày mai...ngày mai nhớ đến nhé.... ^^!...........

Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2012

Cơn mưa đầu mùa......với những nổi niềm........thật buồn.....!!!!.....

Hôm nay...cơn mưa đầu mùa lại về...lòng tôi có cái gì đó thật khó tả blog àk....cơn mưa đến bất chợt và cũng đi rất nhanh...dường như nó gợi nhớ gì đó...????.......thật khó có thể hình dung....có gì đó thật buồn, thật hối tiếc...Những gì đã qua được gọi là kí ức..?????........kí ức sẽ dần bị quên lãng phải ko blog...??? sao tôi khó nghĩ quá nhỉ...chẳng biết mình đang muốn gì nữa...ko muốn quên mà cũng chẳng muốn nhớ....
Trong đám bạn của tôi...có người nói tôi quá ích kỉ....đúng rồi...tôi ích kỉ đã nhiều rồi...ích kỉ trong tình cảm,nhưng tôi chưa từng làm ai phải tổn thương vì sự ích kỉ đó, chưa bao giờ ích kỉ chỉ vì nghĩ cho lợi ích của bản thân...nếu tôi có lỡ làm ai đó tổn thương vì sự ích kỉ, thì cũng là do ai đó quá quan trọng và thật lòng tôi sợ mất....mất thì sao blog nhỉ???.........sao hôm nay có nhìu câu hỏi đến bất chợt???.......có lẽ do cơn mưa vừa rồi mang lại chăng....????????
Và cũng trong đám bạn ấy,...cũng có người nói cái tôi của tôi quá lớn...và sẽ có ngày cái tôi của tôi phải mất đi, để có thể tồn tại trong cuộc sống này....cái tôi của tôi lớn lắm hả blog???....tôi tự nghĩ...nếu cái tôi của tôi lớn thì trước giờ tôi đã không sống như zậy...nếu cái tôi của tôi lớn thì tôi sẽ không hề quan tâm tới bất kì suy nghĩ của bất kì ai ngoại trừ nghĩ tới lợi ích của chính mình....và nếu cái tôi của tôi quá lớn...tôi sẽ trở nên ích kỉ vì chính mình...nhưng không, tôi đã không như zậy...tôi đã sống vì all những người mà tôi thương yêu, quan tâm đến all những ai tôi gọi là bạn...tôi đã sai sao???....và tôi biết rằng nếu ai đó có cái tôi quá lớn chỉ biết đến bản thân thì ít nhất người đó sẽ không tổn thương, sẽ không khó nghĩ giống như tôi ở hiện tại....cái tôi của tôi lớn sao hả blog??...blog có thể một lần trả lời tôi không???.......
Có người bạn từng hỏi tôi...có còn nhớ những kỉ niệm của tôi và ai đó hay không....nhớ chứ blog...sao lại không nhớ....nhưng tôi đã trả lời ngay mà không cần suy nghĩ...."hình như tôi đã quên all rồi"....con người tôi khó hiểu quá blog nhỉ....
Làm sao không nhớ...bạn đó hỏi thừa quá blog àk...hij....tôi nhớ từng lời nói, từng ánh mắt, từng hành động kể cả từng tn mà chúng tôi có với nhau qua dt và yahoo....nhưng vì sao lúc đó tôi lại trả lời bạn ấy như zậy???...dường như có cái gì đó cố níu kéo tôi lại thì phải,....rõ ràng là tôi đã cố quên đi, có lãng tránh all...có giả vờ như mình quên...tôi có thể dối bạn ấy, dối tất cả mọi người qua hành động, lời nói hay tiếng cười hàng ngày........nhưng tôi vẫn không thể nào lừa dối chính suy nghĩ của tôi được blog àk....Tôi luôn nhớ...hằng đêm tôi vẫn nhớ và tôi chờ....chờ đợi một câu hỏi hay một lời giải thích, thậm chí là một lời chửi mắng...tôi thật khờ đúng ko blog...tôi chờ gì chứ trong khi all đã sắp đi đến điểm dừng....
Tôi khó hiểu quá blog nhỉ???....tôi còn nợ người ta rất nhiều...nợ ai đó món kem xôi, lại nợ ai đó lời cảm ơn rất nhiều lần,...lại nợ những lần chở người đó khi biết lái xe...nợ nhiều quá làm sao có thể trả hết đây hả blog??...
Cơn mưa hôm nay thật tệ...mưa về cuốn theo những nổi niềm và nước mắt của tôi trở về...những nổi niềm mà trước đây tôi chỉ ấp ủ cho riêng mình....tôi còn nhớ...lúc trước trong khi chúng tôi ngồi học trong lớp...mưa lại về,mưa lớn lắm...tôi ngồi gần ai đó và nói những chuyện chẳng có đầu cũng chẳng có đuôi...nói về blog với những bài viết...àk không với những câu nói gây cười thôi....sao cơn mưa đó đáng yêu và mát lạnh chứ không như cơn mưa hôm nay...mưa về mà lòng tôi thấy lạnh và buồn vô cùng....một nỗi buồn không thể diễn tả với bất kì một ai.......
Tôi phải làm gì để có thể đối diện với chính mình, để đối diện với cuộc sống đầy nổi niềm này...blog có thể dạy tôi sống như thế nào không???...tôi đã thật sự quá mệt mỏi...quá mệt mỏi với những suy nghĩ của chính mình....
Có cái lớp xn_k36 thứ 2 nào không nhỉ...nếu có thì tôi có thể chuyển lớp...tôi sẽ không phải hàng ngày đối diện với gương mặt đầy nổi buồn của ai đó, và phải đối diện với cái gương mặt quá giả tạo của chính mình_cái gương mặt lúc nào cũng có nụ cười...nhưng trong đầu cứ rối bời với những suy nghĩ, và ánh mắt cứ nhìn nơi nào đó...rồi lại tiếp tục giả tạo với all mọi người...thật tình thì tôi đã quá mệt mỏi với cái kiểu sống như zậy...?????
Nhưng nếu blog biết hiện thực...thì blog sẽ trả lời tôi là không, không thể...vì chỉ có một xn_k36 thôi....và đó là những gì mà tôi phải trãi qua trong cuộc sống này để có thể trưởng thành hơn...đúng không blog...rồi thời gian sẽ qua...và thời gian là phương thuốc cho all mọi nổi đau....đúng không nhỉ???.......
Thật buồn cười.....dường như có con nhỏ ngốc nghếch nào đó....mưa về mà cũng ngồi rơi nước mắt.....nó yếu đuối quá blog nhỉ??....nhưng trong lòng nó biết rằng....rồi all cũng sẽ qua...và nó biết rằng....có những thứ tên gọi là..."quá khứ"..........

Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

...Một góc kí ức buồn........

Chào blog........đã lâu lắm rồi ko được trò chuyện với blog...tôi thật tệ đúng ko?..chỉ khi nào có nỗi buồn mới tìm đến blog...nhưng tôi biết giờ chỉ có blog mới có thể lắng nghe tôi một cách chân thành nhất.......
......Hôm nay t kể blog nghe một câu chuyện này nhé!!.....đó là một khoảng kí ức sâu thẫm trong lòng tôi.......
Câu chuyện bắt đầu từ 8 năm về trước...ba tôi đem về một chú chó con...woa...nó rất đáng yêu với bộ lông nâu đen, mắt tròn xoe..ba nói: nó tên " Nhók" một cái tên thật lạ và hơi ngố một tí...nhưng thật dễ thương đúng ko??!!!.....từ đó, cuộc sống của tôi bớt buồn tẻ và trở nên thật đáng yêu khi có nhók...cuộc sống vẫn cứ thế trôi đi rất vô tình...và cũng đến một ngày tôi bước vào giảng đường đại học....tôi phải xa gia đình, xa luôn cả người bạn thân thương tên gọi là "Nhók"...Tôi đến với cần thơ_một nơi xa lạ, tôi chẳng quen biết ai cả...cuộc sống sẽ tốt hơn khi tôi ở đây sao????.........những ngày đầu tôi thấy mình lẻ loi và hụt hẫng vô cùng...vì all mọi chuyện t đều phải trãi qua một mình...một mình mà thôi blog àk.......
Rồi ở cần thơ này tôi quen được một đám bạn mới...ai cũng dễ thương và tốt hết...trong đó tôi thân, rất thân với một người...một người mà tôi cứ ngỡ rằng đó là người bạn mà tôi đã tìm kiếm bấy lâu nay, một người có thể cùng tôi chia sẻ mọi chuyện trên đời...và hai chữ bạn thân được tôi đặt ra trong đầu...đó là điểm tựa của tôi chăng??...có đúng ko blog???............
Thời gian cứ trôi...tôi trở nên bận rộn với cuộc sống tất bật của đời sinh viên...thời gian rãnh...tôi lại giận hờn vu vơ với người bạn thân mới đó của mình...tôi thật trẻ con blog àk......tôi đã quên đi gia đình...ko nghĩ về ba mẹ nhiều như trước...và tôi đã ko nghĩ về nhók_người bạn đã cùng tôi lớn lên với bao kỉ niệm...tôi là đứa tồi tệ nhất thế gian này...đúng ko blog???........
Kì nghĩ tết này...tôi lại về quê...trong lòng rất hân hoang..vì vừa thi xong 2 môn và có lẽ kết quả ok...và một điều đặc biệt là...tôi đã gửi quà sn đến người bạn thân mới đó của mình (món quà mà tôi đã cố gắng hoàn thành all là vì bạn ấy)...t thấy lòng mình nhẹ nhõm.......sau một chuyến xe dài...tôi đã về đến nhà...tôi vui mừng khi thấy ba mẹ vẫn khỏe...ba mẹ mỉm cười khi t bước vào nhà....Bỗng ba tôi hỏi: Sao hôm nay con nhók ko chạy ra mừng con về zậy??...àk, tôi cũng ko để ý cho lắm (lúc nào về nhók cũng chạy ra quẩy đuôi mừng tôi về kia mà, sao hôm nay đi đâu rồi...)...tôi đi vòng quanh nhà tìm và gọi nhók rất nhìu, trong đầu tôi cứ nghĩ...nhók mập này hôm nay hư quá...kêu hoài mà mất tiêu hà...(lúc trước t gọi một lần dù có ở bất cứ nơi đâu nhók cũng chạy đến bên tôi)...àk, tôi chợt nhớ ra...tết chị tôi thường bán khô và đồ ăn vặt...nhók thix ăn lắm, chắc là nó lại chạy ra đó rồi....tôi vội chạy ra đó tìm nhók, nhưng vẫn ko thấy...t vào nhà...thì ba nói....nhók chết rồi......hả???? sao tôi có thể tin được chứ, ba thix đùa như thế lắm...làm sao có thể tin được...t cười lại với ba và nói...trời ơi, ba giỡn hoài.....tôi lại đi vòng vòng tìm nhók...nhưng vẫn ko thấy và mọi người ai cũng nói.......nhók chết thật rồi....bạn tôi nói: nhók chết lâu rồi, mầy ko hay hả??....lúc đó tôi thấy sợ lắm, ko lẽ đó lại là sự thật sao???....tôi vội chạy zô hỏi mẹ...nhók đâu rồi??.....mẹ nhìn tôi và cũng là câu trả lời đó....nó chết rồi.......nhók đã chết thật rồi sao??......tôi như người mất hồn....chạy vội vào phòng khóa cửa lại....và tôi bắt đầu khóc...khóc rất nhiều,...có rất nhiều suy  nghĩ trong đầu tôi lúc đó......tôi tự hỏi...tại sao nhók lại chết như zậy, tại sao tôi lại ko hề nghĩ về nhók, tại sao nhók ko chờ tôi về, tại sao nhók ko đợi tôi thực hiện lời hứa của mình là sẽ mua thật nhìu bánh cho nhók khi tôi nhận được tháng lương đầu tiên (vì nhók rất thix ăn bánh), tại sao ko ai cho tôi biết, tại sao ông trời nỡ cướp mất nhók của tôi...nó rất hiền lành và đáng yêu kia mà.....Tôi cứ khóc...khóc và chẳng quan tâm tới bất kì lời khuyên nhủ nào của ba, của mẹ, của anh 2, của chị 3....và cả 2 đứa cháu nhỏ của tôi nữa......blog àk...thật sự lúc đó t cảm thấy rất hụt hẫng và bùn nhìu lắm.......
Hôm đó...tôi khóc tới trời tối sầm lại...ba mẹ gọi tôi đi tắm rồi ăn cơm....nhưng tôi vẫn nằm đó khóc và khóc thôi.....tôi đúng là cứng đầu quá...blog nhỉ??,,,,,,,,,nhưng rồi,cũng lếch ra đi tắm và ăn chút cơm...tôi lại vào phòng....cứ suy nghĩ về nhók...cứ nghĩ tới nhók là nước mắt tôi lại rơi...tại sao zậy?????......tôi lấy dt ra và nhắn tin cho một người........người bạn thân mới của tôi blog àk........tôi nói "tôi rất buồn vì tôi đã đánh mất một người bạn thân thiết của tôi rồi...đó là nhók"..(bạn ấy biết nhók vì từng nghe tôi  nhắc đến).....chờ..chờ...người bạn đó cũng tl..."kiếm con khác nuôi đi"....sao zậy chứ???sao bạn ấy lại tl với tôi như zậy??....tôi nghĩ lại và ko trách gì bạn ấy...vì tôi biết khó có thể làm cho người khác hỉu được cảm giác của mình vì nhók cũng chỉ là một con vật nuôi mà thôi...và t lại nt tl, tôi nói hết all những gì có thể để bạn ấy có thể hỉu hết nỗi buồn của tôi lúc đó...tôi vẫn cứ khóc và chờ đợi tn tl...lâu quá, sao lâu quá ko tl tôi zậy??....nhưng cúi cùng cũng có tn đến....tôi mở ra và thấy....lời an ủi duy nhất của bạn ấy là "đừng bùn nhe...thiệt tình là tôi cũng ko biết an ủi pà ntn nữa...."Thật buồn cười đúng ko blog...người mà tôi nghĩ đến đầu tiên khi tôi buồn, người mà tôi rất trân trọng, người tôi luôn quan tâm lo lắng từng chút một, người mà tôi đã cho đi rất nhiều, người tôi hy vọng cũng rất nhiều,...người mà đã hứa làm điểm tựa trên con đường chúng tôi cùng bước.....và cũng chính là người làm tôi vô cùng hụt hẫng và gấp đôi nỗi buồn và nước mắt...sau khi đọc tn đó.....
Tôi tl..."t mún đi ngủ"....và tôi ngủ quên trong khi nước mắt vẫn ko ngừng rơi....sáng hôm sau, tôi giật cả mình khi nhìn mình trong gương...ai mà tàn tạ, mặt mụn nhìu hơn,đầu tóc rối xù, mắt sưng húp...hij....ai zậy blog???...hij
Sáng hôm đó...tôi lại onl...và nhìn thấy...người bạn thân đó của tôi...tối quat nt là lúc bạn ấy đang onl...và bạn ấy đang trò chuyện với một người bạn thân khác của bạn ấy...blog àk....tôi bị sao zậy...bỗng dưng tôi thấy rất buồn và thất vọng tràn đầy....tại sao???lúc bạn ấy về quê ko onl chat với nhau được, bạn ấy nt t đều tl rất nhanh vì một điều đơn giản...tôi chẳng có người bạn thân nào khác khi xem bạn ấy là người bạn thân duy nhất...vả lại ko có bạn ấy onl t cũng chẳng biết mình onl để làm gì??.......zậy mà...all tôi nhận được lại là gì hả blog?????..........All chỉ là nỗi thất vọng tràn đầy mà thôi…
Những ngày sau đó…ngày nào t cũng kết thúc một ngày của mình trong nước mắt…tôi nhớ về nhók, nhớ về những kỉ niệm mà tôi từng có với nhók…nhók luôn là người bạn cùng tôi chia sẻ buồn vui, luôn lắng nghe mỗi khi tôi thấy mỏi mệt với cuộc sống…nhók luôn bên tôi khi tôi cần, luôn ngồi nghe rất chăm chú những lời tôi nói…qua cái vểnh tai, cái nghiêng đầu,ánh mắt tròn xoe…t biết được nhók đang hỉu tôi nói gì…tôi cảm nhận được tình cảm qua ánh mắt ấy của nhók…nhưng all đã hết rồi, kết thúc thật rồi blog àk….Tôi đã đánh mất điều quan trọng trong cuộc đời này của tôi…đó là nhók…tôi đã mất đi một người bạn luôn chạy theo từng bước chân của tôi, luôn có mặt sau mỗi tiếng gọi của tôi….đã mất thật rồi…….
Càng nghĩ tôi lại càng buồn..nước mắt vẫn không ngừng rơi…rồi tôi lại nghĩ về người bạn đó của mình…ngoài sự thất vọng chẳng còn gì khác đâu blog…có lẽ cuộc sống của bạn ấy quá bận rộn có quá nhìu việc phải lo,..và bên cạnh bạn ấy còn có sự hiện diện của những người bạn thân khác….hằng đêm t thật ngốc nghếch khi mãi chờ đợi một tn hay một cuộc nhá máy để chứng tỏ rằng bạn ấy vẫn còn nghĩ về tôi…nhưng ko có blog àk…do tôi quá nặng tình cảm mà thôi…tôi đúng là một con ngốc ko hơn ko kém….
Kể từ ngày tôi hiểu chuyện cho đến nay, đây là lần làm tôi tổn thương và nhói đau nhìu nhất…tôi đã mất đi một người bạn thân…àk mà ko, phải là 2 mới đúng…hij, tôi chưa già mà đã lẫn rồi…hij…….2 người mới đúng…blog àk…….Làm sao có thể trách bất kì ai, khi mà người duy nhất có thể làm tổn thương tôi lại chính là tôi, người ta làm tổn thương tôi cũng là vì tôi đã cho người ta có cơ hội đó mà thôi…tôi ko trách ai…chỉ trách bản thân mình….quá nặng tình cảm mà thôi….
thật điên rồ…đó có lẽ là suy nghĩ của nhìu người khi nghe câu chuyện của t và nhók…đúng đó, tôi điên thật….nhưng ko…với tôi nhók ko chỉ là một người bạn luôn chân thành,ko giận dõi, luôn trung thành nhường nhịn tôi…nhók là đứa em mà tôi rất yêu thương…nhók là một phần cuộc sống của đời tôi….điên khùng quá blog nhỉ??...nhưng all lại là sự thật….nhók ra đi…mang theo một góc kí ức của tôi…Và tôi biết rằng…một ngày nào đó, những kí ức của tôi về nhók sẽ phai mờ dần…và tôi sẽ dần quên đi nhók…nhưng tôi biết rằng…nơi nào đó trong lòng tôi nhók vẫn tồn tại…nhók vẫn bên tôi và luôn bước cùng tôi trên con đường tương lai đầy nỗi buồn này….con đường của tôi vẫn ko cô đơn…vì tôi vẫn còn có nhók….
……Một con đường chỉ có một người...nhưng vẫn ko hề cô đơn…..blog nhỉ??!!!....
Một kì nghĩ tết chỉ toàn nỗi buồn, nỗi thất vọng và tràn đầy nước mắt…….

Thứ Năm, 29 tháng 12, 2011

......................blog??????????????.........

Cuộc sống vẫn mãi tiếp diễn......và có một lúc nào đó, ta đã nhận ra rằng...ta đã đánh mất, đánh mất một điều gì đó rất quan trọng và rất cần cho cuộc sống của ta...nhưng ta cũng chẳng thể quay đầu lại...vì quyết định ban đầu là do chính ta, chính ta đã là người gây ra all.........
Vào lớp học...chỉ có những cái nhìn lén lúc....tại sao??????!!!!!!!
tại sao phải như zậy???!!!!!!!!........tại sao có những quan tâm...mà lại ko dám biểu hiện, thay vào đó là những cái nhìn lén lúc mà thôi.....rồi lại vội quay đi khi bắt gặp một cái nhìn đáp lại......
tại sao ở nhà lại mún nhanh chóng vào trường rồi khi ngồi học lại mún về nhà.......tại sao??????
một từ ngữ t đã ko được nhắc đến trong mấy ngày nay....nó là một khoảng thời gian khá dài và kinh khủng....mf.....giờ đây....mf??????........có phải quá xa....quá xa rồi ko....???.........
còn đâu những quan tâm, những câu chuyện ko đầu ko đuôi khi đến lớp....còn đâu những lúc nhắc nhở ai đó khi kì thi đến gần, còn đâu những cái nhìn nghiêm túc nhưng pha lẫn chút iu thương, còn đâu những tn mỗi khi thấy nhớ nhau, còn đâu............all dường như đã quá xa....đã quá xa t....và dường như nó sẽ ko trở lại được nữa..........
những kỉ niệm ngọt ngào và đáng iu....giờ thay vào all là gì?..........là những giây phút ngồi lặng lẽ rồi chợt bùn khi nghĩ về những gì đã, đang và sắp diễn ra.........
mỗi khi mún ngồi kế nói chuyện...nhưng cũng chẳng thể nói được nhìu như lúc trước...và lại ngồi im trong cái ko khí tĩnh mịch đó....rồi một ai kia lại trò chuyện với một ai đó....t lại cúi mặt gục đầu...ko zám nhìn lên vì sợ ai đó lại thấy cái tâm trạng thật tồi tệ đáng trách của t, và t tỏ ra như mình chẳng hề quan tâm, và giá như lúc đó t vội biến mất hay lãng tai mờ mắt....có lẽ sẽ tốt hơn.....
ai ai cũng đều chê trách t khi biết chuyện của t........người ta nói t thật là............t vội vàng lý giải, nhưng cũng chẳng ai hỉu t đang nghĩ gì và thông cảm cho t......họ nói t là người có lỗi, t là người đáng ghét....phải, tôi là người có lỗi, lỗi của t rất trầm trọng nữa kìa....nhưng.........all những lý giải........all chỉ là vô ích..........
nỗi buồn lại cứ tràn về trong t.......t vội quay đi và tránh mặt họ....bởi t ko mún họ nhìn thấy gương mặt t lúc đó........nó có chút gì đó bùn một chút đau một chút chán chường lại thêm một chút thất vọng........
ngồi trong lớp học........lại im lặng, lại nhìn nỗi bùn trên mặt ai đó và nghĩ về nỗi bùn của chính mình.........thì trong t lại xuất hiện hai dòng suy nghĩ trái ngược nhau.........nên quay lại hay tiếp tục......tiếp tục sẽ rất đau nhưng nếu quay lại..........thì......những chuyện này sẽ mãi tiếp diễn và ngày mai sẽ ntn........và nếu quay lại liệu all có như lúc xưa........???????!!!!!!!!!!!..............
Tại sao t lại như thế này?????????????????????????????????........................tại sao????????????.........

Thứ Sáu, 28 tháng 10, 2011

Gửi đến...người bạn tôi...!!!....

Tôi cũng chẳng biết nói gì hơn ngoài việc xin lỗi, xin lỗi bạn nhiều...có lẽ do tâm trạng tôi lúc này ko được tốt, tôi luôn cảm thấy buồn vô cớ...rồi lại mặc niệm...Chuyện vừa xảy qua đối với tôi và bạn...có lẽ đối với bạn chẳng đáng gì, nhưng với tôi...??? dường như tôi đã có một cách suy nghĩ và cái nhìn quá khác.......(tôi cũng ko mún tôi như zậy.........)....Tôi biết là những lúc tôi chẳng nc với bạn đã làm bạn buồn, và người buồn cũng chính là tôi bạn àk...!!!...Nhưng biết sao bây giờ, tôi có cảm giác như giữa tôi và bạn nó chẳng như xưa nữa...có phải ko??!!!...Không phải vì tôi giận bạn chuyện gì, nhưng...phải nói sao??!!!....Tôi cũng chẳng biết nói gì mỗi khi nhìn bạn....và tôi biết bạn và tôi đều cảm thấy ko zui như trước.......
Xin lỗi, xin lỗi...vì all những điều ko zui mà t đã mang đến với bạn...cái ko khí ko được tự nhiên như trước.......xin lỗi bạn nhìu lắm.......
Và tôi cảm thấy....gương mặt tôi thích hợp với nỗi buồn hơn là nụ cười...đúng ko bạn...tôi xin lỗi vì hiện tại tôi cũng chẳng biết vì sao tôi lại như zậy..???!!!.......xin lỗi vì tôi đã làm lạc mất nụ cười tươi thật sự cùng với các bạn....
Nhưng tôi sẽ cố gắng tìm lại nó trong thời gian sớm nhất..........???!!!! và mong rằng tôi sẽ làm được.... ^^
Hãy thông cảm và hỉu cho tôi bạn nhé........???!!!!!...........Sr vì all...........

Thứ Hai, 23 tháng 5, 2011

Nơi cư ngụ của tâm hồn......

Tôi sợ ngày mai tôi sẽ lớn....

Nguồn từ Diễn đàn Hạt Giống Tâm Hồn WWW.HGTH.NET: http://forum.hgth.net/showthread.php?t=3469
Tôi sợ ngày mai tôi sẽ lớn


Tuổi học trò cắp sách còn đâu
Áo trắng nhường cho những chiếc áo màu
Rồi cuộc đời sẽ đong đầy nước mắt
.................

Tôi rất sợ ngày mai buồn hiu hắt
Rồi nhìn đời bằng con mắt đăm chiêu
Tuổi thơ ngây sẽ mất mát nhiều dần
Tìm đâu được những ngày thơ mộng ấy
..................
Tôi rất sợ ngày mai tìm không thấy
Nét hồn nhiên áo trắng hôm nay
Tuổi vô tư chìm đắm với tháng ngày
Hồn lạc lõng trong lòng nặng trĩu
....................
Tôi sẽ hết bên mẹ hiền phũng phịu
Nũng nịu đòi xin mẹ đi chơi
Ngày mai ơi xin đừng đến trong đời
Vì tôi sợ...ngày mai tôi sẽ lớn...

.........1 năm....khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng chẳng là quá ngắn...1 năm kể từ ngày tôi đến với cần thơ xa lạ...và đó cũng có nghĩa, nó là khoảng thời gian tôi xa gia đình xa thầy cô bạn bè và xa những kỉ niệm bên mái trường mang tên Cái Bè thân thương........
........Những cành phượng bắt đầu nhuộm một màu đỏ, tiếng ve lại ngân vang, trong khi những cơn mưa mùa hạ kéo về ngày một nhiều hơn....
..........Và tôi chẳng hiểu tại sao lúc này tâm trạng của tôi lại tồi tệ đến thế...vì một ai đó?...hay vì những kỉ niệm của thời học sinh lại ùa về trong tôi.......
........Tâm trạng buồn kinh khủng mà chẳng biết nói cùng ai, cũng chẳng biết nói thế nào cho người khác có thể hiểu được mình...thế là tôi lại tìm đến blog...blog_một người bạn lun chân thành bên tôi, mỗi lúc tôi buồn....
.........Buồn....rồi lại nhớ......
.....Nhớ....Nhớ mỗi sáng lại đạp xe trên con đường quen thuộc đến trường, giữa hai hàng cây trong cái nắng sáng dịu nhẹ....nhớ những giờ ra chơi lại cười đùa tám chuyện bên đám bạn thân thương....Nhớ...ôi nhớ quá!!!...cái không khí được ngồi trong lớp học bên tập thể A14...
.........Nhớ....và nhớ cái không khí nặng nề với những bài tập hóa, để rồi cả lớp lại mặc niệm dường như muốn nín thở....nhớ những câu chuyện không đầu không đuôi và những tiếng cười khúc khích trong lúc thầy nhựt vẫn đang thao thao trên bục giảng, (...biết là thầy biết, nhưng thầy chẳng hề la,,,hihi...thầy nhựt no.1)....nhớ....những lúc chia nhau bài sử để học, rồi khi vào giờ kiểm tra thì lại khe khẻ đọc cho nhau chép câu trả lời....nhớ những giờ địa đầy căng thẳng trong cái không khí im lặng đến chết người, im lặng là thế...nhưng tim đứa nào cũng tăng nhịp đập...hihi....
........Nhớ những quyển lưu bút chuyền vội tay nhau khi sắp kết thúc năm học....nhớ những lời chúc nhau và những cái ôm của nhỏ bạn thân trước lúc thi tốt nghiệp và đại học....
........nhớ........nhớ quá........
..........Và có lẻ, nhờ lời chúc đó mà bây giờ tôi đã là sv năm nhất của một trường dh ở cần thơ này...ngày xưa còn bé và ngây thơ lắm...!!!....cho rằng học cấp 3 khổ quá...cực ơi là cực...mong rằng sớm đậu dh để có thể thoát khỏi cái địa ngục chứa toàn bài với vở....dh là niềm mơ ước của chúng tôi...cánh cửa dh khó vào nhưng vào được rồi, thì có lẽ sẽ dễ dàng vượt qua....Đó, đó là những suy nghĩ của tôi khi còn ngồi trên ghế của ngôi trường phổ thông cái bè....
...........Nhưng....nhưng tất cả, dường như không như tôi tưởng...con đường dh quá chông chênh và khó đi...mà tôi thì lại một mình trên con đường đó...chẳng ai chia sẻ mỗi khi tôi thấy buồn...thấy hụt hẫng....
Có lẽ nhiều người cho rằng dh rất dễ dàng, cũng đúng đó...nó dễ dàng đối với những ai bất cần hay học cực giỏi...không đến lớp thì cũng chả sao,nhưng không đến lớp thì lại bị trừ điểm chuyên cần mà cũng chẳng hiểu được bài...để rồi cuối kì lại nhìn cái bảng điểm mà méo mặt....mà đâu phải chỉ mỗi chuyện điểm số mới phải lo đâu, còn vô số là chuyện nữa kìa, ngày xưa đi học về là có cơm ăn, chẳng phải dọn dẹp và làm gì ngoài chuyện học và học....bây giờ ở trọ...haizz...chắc là biết chuyện gì rùi chứ...???...chán thiệt.....phải làm sao??? haizz....
........tại sao con người ta phải lớn lên, lớn lên để làm gì...lớn để chứng tỏ mình trưởng thành sao??....không...lớn để biết khổ, lớn để tập quen dần với cuộc sống đầy bon chen và vị đắng...và lớn để thời gian xóa nhòa kí ức của tuổi thơ....
.........có phải như zậy không...???......người khác nghĩ ntn nhỉ..?...nhưng với tôi...lớn để hiểu rõ hơn về cuộc sống, lớn để nếm trải mọi hương vị của cuộc đời này....đau khổ, zui buồn...có xen cả đắng cay...? nhưng điều quan trọng hơn hết là...lớn lên để nhận ra và trân trọng hơn những kỉ niệm mà mình đã có của thời học sinh....để một mai trên đường đời quá mỏi mệt và chẳng biết phải làm gì...thì tôi lại nhớ....nhớ về quãng đường của một thời áo trắng...và bên cạnh tôi là những người bạn thân yêu luôn ủng hộ mỗi khi tôi vấp ngã....
.........Và có phải đó là nơi cư ngụ suốt cuộc đời của tâm hồn tôi...????!!!!.........




     
A14.........MY LOVE.........