Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 6 tháng 9, 2012

Những tâm sự...............dài...................

Cũng đã lâu rồi ko gặp và trò chuyện cùng blog nhỉ?????!!!!!.......Tôi nhớ blog...àh mà ko.......đúng hơn thì tôi có chuyện cần có ai đó lắng nghe, nhưng tôi biết là bây giờ có nói gì đi nữa thì cũng chẳng ai lắng nghe và cho tôi một lời khuyên như tôi muốn, bởi lẽ ko ai có thể khuyên nhủ một đứa cứng đầu như tôi đâu blog àh....
Tôi đã từng hy vọng...từng mong chờ....chờ đến một ngày mà tình bạn của chúng tôi lại trở về...Và tôi thật sự đã chờ đợi được ngày như thế, đúng là tình bạn của tôi đã trở về...nhưng một sự trở lại quá bất ngờ và nó làm tôi thấy sợ hãi...và cũng nhanh thôi...nó chưa mang lại một nụ cười thật tươi trên gương mặt tôi thì nó đã vội ra đi.........Đó là lỗi tại tôi phải ko blog???.......nhưng có lẽ tôi phải đỗ lỗi cho số phận thôi bởi lẽ đó ko phải lỗi tại tôi kia mà......Tình bạn ấy trở về với tôi thì có nghĩa gì khi mà những hiểu lầm giữa chúng tôi đã chồng chất quá cao....Dù tôi có cố gắng giải thích cố gắng nói và những dòng nước mắt_những dòng nước mắt mà bấy lâu nay tôi cố gắng kiềm nén...tôi ko cho những dòng nước mắt ấy lại rơi vì người bạn đó...nhưng những lời nói tận sâu trong tôi đã khiến nước mắt tôi lại dâng trào một lần nữa.....nước mắt tôi lại rơi vì người đó........Tại sao lại cho tôi hy vọng rồi vội vàng thổi tắt tất cả như thế...sao lại cho tôi hy vọng trong khi tôi đang cố gắng để quên đi......
Tôi đã thật sự phân vân và mất ngủ mấy đêm liền vì lời giải hòa đó, bởi đó cũng là điều mà tôi từng ao ước kia mà...nhưng sao....tôi ko zui như là tôi từng nghĩ, ngược lại tôi phải suy nghĩ rất nhiều và tôi thấy rất sợ...sợ cơ hội này qua đi thì có lẽ tình bạn này phải chấm dứt mãi mãi....tôi phân vân và tôi thật sự thấy thương bạn_bạn luôn cố gắng vì tình bạn này...và tôi thấy mình thật có lỗi khi tôi ko thể trò chuyện chia sẻ cùng bạn một cách tự nhiên như trước kia....trước kia thì sao.....???!!!.........Tôi luôn nhớ những cuộc gọi ko giới hạn ngày h mà bạn đã gọi cho tôi, nhớ những tin nhắn dễ thương chọc ghẹo lẫn nhau hay nhớ về những khó khăn những quyết định mà hai đứa thấy phân vân....cái cảm giác ấy vẫn còn hiện rõ trong tôi nhưng sao tôi vẫn ko thốt ra thành lời dù rằng tôi rất...rất muốn tìm lại những điều đó....Sao tôi vẫn ko cho phép mình làm như thế trong khi bạn đang cố gắng thế kia...tôi thật sự có lỗi....Và bạn cũng đã cho tôi thấy rằng giữa chúng tôi đã ko còn như trước...có quá nhìu vấn đề có quá nhìu hỉu lầm đang trở thành một bức tường ngày càng dày giữa hai đứa....
Bạn đã quy phạm những nguyên tắc trong tình bạn....bạn đã nói rằng tôi phiền, rằng bạn từng khinh thường tôi....cho dù giữa chúng tôi luôn nói đùa với nhau nhưng tôi biết dù cố tình hay vô ý thì đó ko phải là những lời nói đùa phải ko bạn???.........Mặc dù ở hiện tại này tình cảm giữa tôi và bạn thật tệ hại, tôi biết điều đó...nhưng tôi chưa từng nói xấu gì về bạn bởi lẽ bạn là người bạn thân, một người bạn đặc biệt trong cuộc sống của tôi, có lẽ bạn cho rằng tôi quá tệ hại vì đã nói những lời ko tốt về bạn, nhưng xin bạn hãy biết rằng...những câu chuyện từ người này qua lời kể của người khác sẽ có những biến đổi....Và h đây tôi cũng ko cần phải tìm hiểu về người mà đã tạo ra những biến đổi tồi tệ trong câu chuyện ấy bởi lẻ nó đã ko còn quan trọng với tôi...Nó ko quan trọng............
Tôi đã từng cố gắng để quên đi...quên đi những gì gọi là quá khứ.....tôi thật ngốc nghếch....Và sau khi lần giải hòa ấy tôi mới thật sự hiểu ra rằng thế nào mới được gọi là quá khứ, thế nào là kí ức..........Những chuyện qua rồi....dù có bắt ép, dù có cố gắng níu kéo thì mãi mãi nó cũng ko thể trở về như trước kia...ko được nữa.....Và tôi biết rằng tôi ko nên lẫn tránh quá khứ vì quá khứ là một khoảng thời gian thật sự rất đẹp trong tình bạn của chúng ta....Và tôi nhận ra rằng tôi ko nên né tránh hiện tại....tôi cố gắng, cố gắng trở về với tôi của trước kia xem bạn là một người bạn bình thường và tôi ấp ủ những kí ức đẹp ấy như những gì của quá khứ........Nhưng khi đối diện với bạn thì những quyết tâm ấy dường như đã vụn vỡ trong tôi, tôi cố gắng cư xử thật bình thường nhưng khi nhìn bạn với những người khác thì có cái gì đó quá nghẹn ngào trong tôi, tôi biết rằng nước mắt tôi đang rơi ở một nơi nào đó thật sâu trong lòng...tôi ko muốn người khác nhìn thấy những điều ấy nữa....tôi thật sự rất buồn và tôi cũng ko biết mình nên làm gì và tôi cũng ko biết mình đang muốn gì nữa.......Làm sao tôi có thể sống tiếp những tháng ngày_những tháng ngày mà những điều ấy lại cứ tiếp diễn như thế...mỗi lần lên lớp là cái ko khí nặng nề ấy lại bao trùm lấy tôi....tôi thật sự ko muốn như zậy vì tôi biết là tình bạn giữa chúng ta thật sự đã kết thúc nhưng.......sao tôi vẫn cứ như thế...........
Tôi cũng biết là mọi người lo lắng cho tôi chứ...tôi cũng biết là khi tôi buồn thì cái ko khí trở nên ngột ngạt và có người cũng sẽ ko được vui nhưng....tôi phải làm sao để chống chọi với những cảm xúc của riêng mình....có ai có thể biết được cái nổi khổ của tôi????????????.........Nhìu lúc tôi muốn ngồi thật xa nơi mà ko thể nhìn thấy và cũng ko thể nghe thấy.......nhưng tôi biết rằng có người cũng sẽ lo lắng cho tôi....nhưng có lẽ bạn đã sai rồi khi nói...tôi sai khi phải làm người khác lo lắng cho mình nhìu đến zậy.....đó là điều ko ai muốn cả, ko bất kì ai muốn mình trở thành một gánh nặng cho người khác và tôi cũng như zậy....nhưng họ đã xem tôi là bạn...họ quan tâm lo lắng cho tôi như những người bạn...bạn có thể khuyên tôi nên làm thế nào????????..........Làm sao bắt buộc ai đó quan tâm hay là thôi đừng quan tâm mình nữa....làm sao có thể.....????!!!!!!!..........Cái tâm trạng tồi tệ này của tôi...tôi đã quá chán ngán...quá mỏi mệt với nó...nhưng đó là tâm trạng thì làm sao có thể vứt bỏ.........Hiện tại đã làm cho tôi thấy quá ngột ngạt nhưng khi nhìn về quá khứ....có lẽ tôi thấy mình thoải mái hơn...nhưng quá khứ đó lại khơi dậy những nổi buồn trong tôi để rồi cái hiện tại này cứ dần xé tâm trạng của tôi mà ko một chút thương tiếc......Tôi phải sống như thế nào cho phải với chính mình????Tôi đã thật có lỗi với chính mình blog àk.............