Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2012

Cơn mưa đầu mùa......với những nổi niềm........thật buồn.....!!!!.....

Hôm nay...cơn mưa đầu mùa lại về...lòng tôi có cái gì đó thật khó tả blog àk....cơn mưa đến bất chợt và cũng đi rất nhanh...dường như nó gợi nhớ gì đó...????.......thật khó có thể hình dung....có gì đó thật buồn, thật hối tiếc...Những gì đã qua được gọi là kí ức..?????........kí ức sẽ dần bị quên lãng phải ko blog...??? sao tôi khó nghĩ quá nhỉ...chẳng biết mình đang muốn gì nữa...ko muốn quên mà cũng chẳng muốn nhớ....
Trong đám bạn của tôi...có người nói tôi quá ích kỉ....đúng rồi...tôi ích kỉ đã nhiều rồi...ích kỉ trong tình cảm,nhưng tôi chưa từng làm ai phải tổn thương vì sự ích kỉ đó, chưa bao giờ ích kỉ chỉ vì nghĩ cho lợi ích của bản thân...nếu tôi có lỡ làm ai đó tổn thương vì sự ích kỉ, thì cũng là do ai đó quá quan trọng và thật lòng tôi sợ mất....mất thì sao blog nhỉ???.........sao hôm nay có nhìu câu hỏi đến bất chợt???.......có lẽ do cơn mưa vừa rồi mang lại chăng....????????
Và cũng trong đám bạn ấy,...cũng có người nói cái tôi của tôi quá lớn...và sẽ có ngày cái tôi của tôi phải mất đi, để có thể tồn tại trong cuộc sống này....cái tôi của tôi lớn lắm hả blog???....tôi tự nghĩ...nếu cái tôi của tôi lớn thì trước giờ tôi đã không sống như zậy...nếu cái tôi của tôi lớn thì tôi sẽ không hề quan tâm tới bất kì suy nghĩ của bất kì ai ngoại trừ nghĩ tới lợi ích của chính mình....và nếu cái tôi của tôi quá lớn...tôi sẽ trở nên ích kỉ vì chính mình...nhưng không, tôi đã không như zậy...tôi đã sống vì all những người mà tôi thương yêu, quan tâm đến all những ai tôi gọi là bạn...tôi đã sai sao???....và tôi biết rằng nếu ai đó có cái tôi quá lớn chỉ biết đến bản thân thì ít nhất người đó sẽ không tổn thương, sẽ không khó nghĩ giống như tôi ở hiện tại....cái tôi của tôi lớn sao hả blog??...blog có thể một lần trả lời tôi không???.......
Có người bạn từng hỏi tôi...có còn nhớ những kỉ niệm của tôi và ai đó hay không....nhớ chứ blog...sao lại không nhớ....nhưng tôi đã trả lời ngay mà không cần suy nghĩ...."hình như tôi đã quên all rồi"....con người tôi khó hiểu quá blog nhỉ....
Làm sao không nhớ...bạn đó hỏi thừa quá blog àk...hij....tôi nhớ từng lời nói, từng ánh mắt, từng hành động kể cả từng tn mà chúng tôi có với nhau qua dt và yahoo....nhưng vì sao lúc đó tôi lại trả lời bạn ấy như zậy???...dường như có cái gì đó cố níu kéo tôi lại thì phải,....rõ ràng là tôi đã cố quên đi, có lãng tránh all...có giả vờ như mình quên...tôi có thể dối bạn ấy, dối tất cả mọi người qua hành động, lời nói hay tiếng cười hàng ngày........nhưng tôi vẫn không thể nào lừa dối chính suy nghĩ của tôi được blog àk....Tôi luôn nhớ...hằng đêm tôi vẫn nhớ và tôi chờ....chờ đợi một câu hỏi hay một lời giải thích, thậm chí là một lời chửi mắng...tôi thật khờ đúng ko blog...tôi chờ gì chứ trong khi all đã sắp đi đến điểm dừng....
Tôi khó hiểu quá blog nhỉ???....tôi còn nợ người ta rất nhiều...nợ ai đó món kem xôi, lại nợ ai đó lời cảm ơn rất nhiều lần,...lại nợ những lần chở người đó khi biết lái xe...nợ nhiều quá làm sao có thể trả hết đây hả blog??...
Cơn mưa hôm nay thật tệ...mưa về cuốn theo những nổi niềm và nước mắt của tôi trở về...những nổi niềm mà trước đây tôi chỉ ấp ủ cho riêng mình....tôi còn nhớ...lúc trước trong khi chúng tôi ngồi học trong lớp...mưa lại về,mưa lớn lắm...tôi ngồi gần ai đó và nói những chuyện chẳng có đầu cũng chẳng có đuôi...nói về blog với những bài viết...àk không với những câu nói gây cười thôi....sao cơn mưa đó đáng yêu và mát lạnh chứ không như cơn mưa hôm nay...mưa về mà lòng tôi thấy lạnh và buồn vô cùng....một nỗi buồn không thể diễn tả với bất kì một ai.......
Tôi phải làm gì để có thể đối diện với chính mình, để đối diện với cuộc sống đầy nổi niềm này...blog có thể dạy tôi sống như thế nào không???...tôi đã thật sự quá mệt mỏi...quá mệt mỏi với những suy nghĩ của chính mình....
Có cái lớp xn_k36 thứ 2 nào không nhỉ...nếu có thì tôi có thể chuyển lớp...tôi sẽ không phải hàng ngày đối diện với gương mặt đầy nổi buồn của ai đó, và phải đối diện với cái gương mặt quá giả tạo của chính mình_cái gương mặt lúc nào cũng có nụ cười...nhưng trong đầu cứ rối bời với những suy nghĩ, và ánh mắt cứ nhìn nơi nào đó...rồi lại tiếp tục giả tạo với all mọi người...thật tình thì tôi đã quá mệt mỏi với cái kiểu sống như zậy...?????
Nhưng nếu blog biết hiện thực...thì blog sẽ trả lời tôi là không, không thể...vì chỉ có một xn_k36 thôi....và đó là những gì mà tôi phải trãi qua trong cuộc sống này để có thể trưởng thành hơn...đúng không blog...rồi thời gian sẽ qua...và thời gian là phương thuốc cho all mọi nổi đau....đúng không nhỉ???.......
Thật buồn cười.....dường như có con nhỏ ngốc nghếch nào đó....mưa về mà cũng ngồi rơi nước mắt.....nó yếu đuối quá blog nhỉ??....nhưng trong lòng nó biết rằng....rồi all cũng sẽ qua...và nó biết rằng....có những thứ tên gọi là..."quá khứ"..........

Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

...Một góc kí ức buồn........

Chào blog........đã lâu lắm rồi ko được trò chuyện với blog...tôi thật tệ đúng ko?..chỉ khi nào có nỗi buồn mới tìm đến blog...nhưng tôi biết giờ chỉ có blog mới có thể lắng nghe tôi một cách chân thành nhất.......
......Hôm nay t kể blog nghe một câu chuyện này nhé!!.....đó là một khoảng kí ức sâu thẫm trong lòng tôi.......
Câu chuyện bắt đầu từ 8 năm về trước...ba tôi đem về một chú chó con...woa...nó rất đáng yêu với bộ lông nâu đen, mắt tròn xoe..ba nói: nó tên " Nhók" một cái tên thật lạ và hơi ngố một tí...nhưng thật dễ thương đúng ko??!!!.....từ đó, cuộc sống của tôi bớt buồn tẻ và trở nên thật đáng yêu khi có nhók...cuộc sống vẫn cứ thế trôi đi rất vô tình...và cũng đến một ngày tôi bước vào giảng đường đại học....tôi phải xa gia đình, xa luôn cả người bạn thân thương tên gọi là "Nhók"...Tôi đến với cần thơ_một nơi xa lạ, tôi chẳng quen biết ai cả...cuộc sống sẽ tốt hơn khi tôi ở đây sao????.........những ngày đầu tôi thấy mình lẻ loi và hụt hẫng vô cùng...vì all mọi chuyện t đều phải trãi qua một mình...một mình mà thôi blog àk.......
Rồi ở cần thơ này tôi quen được một đám bạn mới...ai cũng dễ thương và tốt hết...trong đó tôi thân, rất thân với một người...một người mà tôi cứ ngỡ rằng đó là người bạn mà tôi đã tìm kiếm bấy lâu nay, một người có thể cùng tôi chia sẻ mọi chuyện trên đời...và hai chữ bạn thân được tôi đặt ra trong đầu...đó là điểm tựa của tôi chăng??...có đúng ko blog???............
Thời gian cứ trôi...tôi trở nên bận rộn với cuộc sống tất bật của đời sinh viên...thời gian rãnh...tôi lại giận hờn vu vơ với người bạn thân mới đó của mình...tôi thật trẻ con blog àk......tôi đã quên đi gia đình...ko nghĩ về ba mẹ nhiều như trước...và tôi đã ko nghĩ về nhók_người bạn đã cùng tôi lớn lên với bao kỉ niệm...tôi là đứa tồi tệ nhất thế gian này...đúng ko blog???........
Kì nghĩ tết này...tôi lại về quê...trong lòng rất hân hoang..vì vừa thi xong 2 môn và có lẽ kết quả ok...và một điều đặc biệt là...tôi đã gửi quà sn đến người bạn thân mới đó của mình (món quà mà tôi đã cố gắng hoàn thành all là vì bạn ấy)...t thấy lòng mình nhẹ nhõm.......sau một chuyến xe dài...tôi đã về đến nhà...tôi vui mừng khi thấy ba mẹ vẫn khỏe...ba mẹ mỉm cười khi t bước vào nhà....Bỗng ba tôi hỏi: Sao hôm nay con nhók ko chạy ra mừng con về zậy??...àk, tôi cũng ko để ý cho lắm (lúc nào về nhók cũng chạy ra quẩy đuôi mừng tôi về kia mà, sao hôm nay đi đâu rồi...)...tôi đi vòng quanh nhà tìm và gọi nhók rất nhìu, trong đầu tôi cứ nghĩ...nhók mập này hôm nay hư quá...kêu hoài mà mất tiêu hà...(lúc trước t gọi một lần dù có ở bất cứ nơi đâu nhók cũng chạy đến bên tôi)...àk, tôi chợt nhớ ra...tết chị tôi thường bán khô và đồ ăn vặt...nhók thix ăn lắm, chắc là nó lại chạy ra đó rồi....tôi vội chạy ra đó tìm nhók, nhưng vẫn ko thấy...t vào nhà...thì ba nói....nhók chết rồi......hả???? sao tôi có thể tin được chứ, ba thix đùa như thế lắm...làm sao có thể tin được...t cười lại với ba và nói...trời ơi, ba giỡn hoài.....tôi lại đi vòng vòng tìm nhók...nhưng vẫn ko thấy và mọi người ai cũng nói.......nhók chết thật rồi....bạn tôi nói: nhók chết lâu rồi, mầy ko hay hả??....lúc đó tôi thấy sợ lắm, ko lẽ đó lại là sự thật sao???....tôi vội chạy zô hỏi mẹ...nhók đâu rồi??.....mẹ nhìn tôi và cũng là câu trả lời đó....nó chết rồi.......nhók đã chết thật rồi sao??......tôi như người mất hồn....chạy vội vào phòng khóa cửa lại....và tôi bắt đầu khóc...khóc rất nhiều,...có rất nhiều suy  nghĩ trong đầu tôi lúc đó......tôi tự hỏi...tại sao nhók lại chết như zậy, tại sao tôi lại ko hề nghĩ về nhók, tại sao nhók ko chờ tôi về, tại sao nhók ko đợi tôi thực hiện lời hứa của mình là sẽ mua thật nhìu bánh cho nhók khi tôi nhận được tháng lương đầu tiên (vì nhók rất thix ăn bánh), tại sao ko ai cho tôi biết, tại sao ông trời nỡ cướp mất nhók của tôi...nó rất hiền lành và đáng yêu kia mà.....Tôi cứ khóc...khóc và chẳng quan tâm tới bất kì lời khuyên nhủ nào của ba, của mẹ, của anh 2, của chị 3....và cả 2 đứa cháu nhỏ của tôi nữa......blog àk...thật sự lúc đó t cảm thấy rất hụt hẫng và bùn nhìu lắm.......
Hôm đó...tôi khóc tới trời tối sầm lại...ba mẹ gọi tôi đi tắm rồi ăn cơm....nhưng tôi vẫn nằm đó khóc và khóc thôi.....tôi đúng là cứng đầu quá...blog nhỉ??,,,,,,,,,nhưng rồi,cũng lếch ra đi tắm và ăn chút cơm...tôi lại vào phòng....cứ suy nghĩ về nhók...cứ nghĩ tới nhók là nước mắt tôi lại rơi...tại sao zậy?????......tôi lấy dt ra và nhắn tin cho một người........người bạn thân mới của tôi blog àk........tôi nói "tôi rất buồn vì tôi đã đánh mất một người bạn thân thiết của tôi rồi...đó là nhók"..(bạn ấy biết nhók vì từng nghe tôi  nhắc đến).....chờ..chờ...người bạn đó cũng tl..."kiếm con khác nuôi đi"....sao zậy chứ???sao bạn ấy lại tl với tôi như zậy??....tôi nghĩ lại và ko trách gì bạn ấy...vì tôi biết khó có thể làm cho người khác hỉu được cảm giác của mình vì nhók cũng chỉ là một con vật nuôi mà thôi...và t lại nt tl, tôi nói hết all những gì có thể để bạn ấy có thể hỉu hết nỗi buồn của tôi lúc đó...tôi vẫn cứ khóc và chờ đợi tn tl...lâu quá, sao lâu quá ko tl tôi zậy??....nhưng cúi cùng cũng có tn đến....tôi mở ra và thấy....lời an ủi duy nhất của bạn ấy là "đừng bùn nhe...thiệt tình là tôi cũng ko biết an ủi pà ntn nữa...."Thật buồn cười đúng ko blog...người mà tôi nghĩ đến đầu tiên khi tôi buồn, người mà tôi rất trân trọng, người tôi luôn quan tâm lo lắng từng chút một, người mà tôi đã cho đi rất nhiều, người tôi hy vọng cũng rất nhiều,...người mà đã hứa làm điểm tựa trên con đường chúng tôi cùng bước.....và cũng chính là người làm tôi vô cùng hụt hẫng và gấp đôi nỗi buồn và nước mắt...sau khi đọc tn đó.....
Tôi tl..."t mún đi ngủ"....và tôi ngủ quên trong khi nước mắt vẫn ko ngừng rơi....sáng hôm sau, tôi giật cả mình khi nhìn mình trong gương...ai mà tàn tạ, mặt mụn nhìu hơn,đầu tóc rối xù, mắt sưng húp...hij....ai zậy blog???...hij
Sáng hôm đó...tôi lại onl...và nhìn thấy...người bạn thân đó của tôi...tối quat nt là lúc bạn ấy đang onl...và bạn ấy đang trò chuyện với một người bạn thân khác của bạn ấy...blog àk....tôi bị sao zậy...bỗng dưng tôi thấy rất buồn và thất vọng tràn đầy....tại sao???lúc bạn ấy về quê ko onl chat với nhau được, bạn ấy nt t đều tl rất nhanh vì một điều đơn giản...tôi chẳng có người bạn thân nào khác khi xem bạn ấy là người bạn thân duy nhất...vả lại ko có bạn ấy onl t cũng chẳng biết mình onl để làm gì??.......zậy mà...all tôi nhận được lại là gì hả blog?????..........All chỉ là nỗi thất vọng tràn đầy mà thôi…
Những ngày sau đó…ngày nào t cũng kết thúc một ngày của mình trong nước mắt…tôi nhớ về nhók, nhớ về những kỉ niệm mà tôi từng có với nhók…nhók luôn là người bạn cùng tôi chia sẻ buồn vui, luôn lắng nghe mỗi khi tôi thấy mỏi mệt với cuộc sống…nhók luôn bên tôi khi tôi cần, luôn ngồi nghe rất chăm chú những lời tôi nói…qua cái vểnh tai, cái nghiêng đầu,ánh mắt tròn xoe…t biết được nhók đang hỉu tôi nói gì…tôi cảm nhận được tình cảm qua ánh mắt ấy của nhók…nhưng all đã hết rồi, kết thúc thật rồi blog àk….Tôi đã đánh mất điều quan trọng trong cuộc đời này của tôi…đó là nhók…tôi đã mất đi một người bạn luôn chạy theo từng bước chân của tôi, luôn có mặt sau mỗi tiếng gọi của tôi….đã mất thật rồi…….
Càng nghĩ tôi lại càng buồn..nước mắt vẫn không ngừng rơi…rồi tôi lại nghĩ về người bạn đó của mình…ngoài sự thất vọng chẳng còn gì khác đâu blog…có lẽ cuộc sống của bạn ấy quá bận rộn có quá nhìu việc phải lo,..và bên cạnh bạn ấy còn có sự hiện diện của những người bạn thân khác….hằng đêm t thật ngốc nghếch khi mãi chờ đợi một tn hay một cuộc nhá máy để chứng tỏ rằng bạn ấy vẫn còn nghĩ về tôi…nhưng ko có blog àk…do tôi quá nặng tình cảm mà thôi…tôi đúng là một con ngốc ko hơn ko kém….
Kể từ ngày tôi hiểu chuyện cho đến nay, đây là lần làm tôi tổn thương và nhói đau nhìu nhất…tôi đã mất đi một người bạn thân…àk mà ko, phải là 2 mới đúng…hij, tôi chưa già mà đã lẫn rồi…hij…….2 người mới đúng…blog àk…….Làm sao có thể trách bất kì ai, khi mà người duy nhất có thể làm tổn thương tôi lại chính là tôi, người ta làm tổn thương tôi cũng là vì tôi đã cho người ta có cơ hội đó mà thôi…tôi ko trách ai…chỉ trách bản thân mình….quá nặng tình cảm mà thôi….
thật điên rồ…đó có lẽ là suy nghĩ của nhìu người khi nghe câu chuyện của t và nhók…đúng đó, tôi điên thật….nhưng ko…với tôi nhók ko chỉ là một người bạn luôn chân thành,ko giận dõi, luôn trung thành nhường nhịn tôi…nhók là đứa em mà tôi rất yêu thương…nhók là một phần cuộc sống của đời tôi….điên khùng quá blog nhỉ??...nhưng all lại là sự thật….nhók ra đi…mang theo một góc kí ức của tôi…Và tôi biết rằng…một ngày nào đó, những kí ức của tôi về nhók sẽ phai mờ dần…và tôi sẽ dần quên đi nhók…nhưng tôi biết rằng…nơi nào đó trong lòng tôi nhók vẫn tồn tại…nhók vẫn bên tôi và luôn bước cùng tôi trên con đường tương lai đầy nỗi buồn này….con đường của tôi vẫn ko cô đơn…vì tôi vẫn còn có nhók….
……Một con đường chỉ có một người...nhưng vẫn ko hề cô đơn…..blog nhỉ??!!!....
Một kì nghĩ tết chỉ toàn nỗi buồn, nỗi thất vọng và tràn đầy nước mắt…….