Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 23 tháng 5, 2011

Nơi cư ngụ của tâm hồn......

Tôi sợ ngày mai tôi sẽ lớn....

Nguồn từ Diễn đàn Hạt Giống Tâm Hồn WWW.HGTH.NET: http://forum.hgth.net/showthread.php?t=3469
Tôi sợ ngày mai tôi sẽ lớn


Tuổi học trò cắp sách còn đâu
Áo trắng nhường cho những chiếc áo màu
Rồi cuộc đời sẽ đong đầy nước mắt
.................

Tôi rất sợ ngày mai buồn hiu hắt
Rồi nhìn đời bằng con mắt đăm chiêu
Tuổi thơ ngây sẽ mất mát nhiều dần
Tìm đâu được những ngày thơ mộng ấy
..................
Tôi rất sợ ngày mai tìm không thấy
Nét hồn nhiên áo trắng hôm nay
Tuổi vô tư chìm đắm với tháng ngày
Hồn lạc lõng trong lòng nặng trĩu
....................
Tôi sẽ hết bên mẹ hiền phũng phịu
Nũng nịu đòi xin mẹ đi chơi
Ngày mai ơi xin đừng đến trong đời
Vì tôi sợ...ngày mai tôi sẽ lớn...

.........1 năm....khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng chẳng là quá ngắn...1 năm kể từ ngày tôi đến với cần thơ xa lạ...và đó cũng có nghĩa, nó là khoảng thời gian tôi xa gia đình xa thầy cô bạn bè và xa những kỉ niệm bên mái trường mang tên Cái Bè thân thương........
........Những cành phượng bắt đầu nhuộm một màu đỏ, tiếng ve lại ngân vang, trong khi những cơn mưa mùa hạ kéo về ngày một nhiều hơn....
..........Và tôi chẳng hiểu tại sao lúc này tâm trạng của tôi lại tồi tệ đến thế...vì một ai đó?...hay vì những kỉ niệm của thời học sinh lại ùa về trong tôi.......
........Tâm trạng buồn kinh khủng mà chẳng biết nói cùng ai, cũng chẳng biết nói thế nào cho người khác có thể hiểu được mình...thế là tôi lại tìm đến blog...blog_một người bạn lun chân thành bên tôi, mỗi lúc tôi buồn....
.........Buồn....rồi lại nhớ......
.....Nhớ....Nhớ mỗi sáng lại đạp xe trên con đường quen thuộc đến trường, giữa hai hàng cây trong cái nắng sáng dịu nhẹ....nhớ những giờ ra chơi lại cười đùa tám chuyện bên đám bạn thân thương....Nhớ...ôi nhớ quá!!!...cái không khí được ngồi trong lớp học bên tập thể A14...
.........Nhớ....và nhớ cái không khí nặng nề với những bài tập hóa, để rồi cả lớp lại mặc niệm dường như muốn nín thở....nhớ những câu chuyện không đầu không đuôi và những tiếng cười khúc khích trong lúc thầy nhựt vẫn đang thao thao trên bục giảng, (...biết là thầy biết, nhưng thầy chẳng hề la,,,hihi...thầy nhựt no.1)....nhớ....những lúc chia nhau bài sử để học, rồi khi vào giờ kiểm tra thì lại khe khẻ đọc cho nhau chép câu trả lời....nhớ những giờ địa đầy căng thẳng trong cái không khí im lặng đến chết người, im lặng là thế...nhưng tim đứa nào cũng tăng nhịp đập...hihi....
........Nhớ những quyển lưu bút chuyền vội tay nhau khi sắp kết thúc năm học....nhớ những lời chúc nhau và những cái ôm của nhỏ bạn thân trước lúc thi tốt nghiệp và đại học....
........nhớ........nhớ quá........
..........Và có lẻ, nhờ lời chúc đó mà bây giờ tôi đã là sv năm nhất của một trường dh ở cần thơ này...ngày xưa còn bé và ngây thơ lắm...!!!....cho rằng học cấp 3 khổ quá...cực ơi là cực...mong rằng sớm đậu dh để có thể thoát khỏi cái địa ngục chứa toàn bài với vở....dh là niềm mơ ước của chúng tôi...cánh cửa dh khó vào nhưng vào được rồi, thì có lẽ sẽ dễ dàng vượt qua....Đó, đó là những suy nghĩ của tôi khi còn ngồi trên ghế của ngôi trường phổ thông cái bè....
...........Nhưng....nhưng tất cả, dường như không như tôi tưởng...con đường dh quá chông chênh và khó đi...mà tôi thì lại một mình trên con đường đó...chẳng ai chia sẻ mỗi khi tôi thấy buồn...thấy hụt hẫng....
Có lẽ nhiều người cho rằng dh rất dễ dàng, cũng đúng đó...nó dễ dàng đối với những ai bất cần hay học cực giỏi...không đến lớp thì cũng chả sao,nhưng không đến lớp thì lại bị trừ điểm chuyên cần mà cũng chẳng hiểu được bài...để rồi cuối kì lại nhìn cái bảng điểm mà méo mặt....mà đâu phải chỉ mỗi chuyện điểm số mới phải lo đâu, còn vô số là chuyện nữa kìa, ngày xưa đi học về là có cơm ăn, chẳng phải dọn dẹp và làm gì ngoài chuyện học và học....bây giờ ở trọ...haizz...chắc là biết chuyện gì rùi chứ...???...chán thiệt.....phải làm sao??? haizz....
........tại sao con người ta phải lớn lên, lớn lên để làm gì...lớn để chứng tỏ mình trưởng thành sao??....không...lớn để biết khổ, lớn để tập quen dần với cuộc sống đầy bon chen và vị đắng...và lớn để thời gian xóa nhòa kí ức của tuổi thơ....
.........có phải như zậy không...???......người khác nghĩ ntn nhỉ..?...nhưng với tôi...lớn để hiểu rõ hơn về cuộc sống, lớn để nếm trải mọi hương vị của cuộc đời này....đau khổ, zui buồn...có xen cả đắng cay...? nhưng điều quan trọng hơn hết là...lớn lên để nhận ra và trân trọng hơn những kỉ niệm mà mình đã có của thời học sinh....để một mai trên đường đời quá mỏi mệt và chẳng biết phải làm gì...thì tôi lại nhớ....nhớ về quãng đường của một thời áo trắng...và bên cạnh tôi là những người bạn thân yêu luôn ủng hộ mỗi khi tôi vấp ngã....
.........Và có phải đó là nơi cư ngụ suốt cuộc đời của tâm hồn tôi...????!!!!.........




     
A14.........MY LOVE.........

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét