Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2012

Cơn mưa đầu mùa......với những nổi niềm........thật buồn.....!!!!.....

Hôm nay...cơn mưa đầu mùa lại về...lòng tôi có cái gì đó thật khó tả blog àk....cơn mưa đến bất chợt và cũng đi rất nhanh...dường như nó gợi nhớ gì đó...????.......thật khó có thể hình dung....có gì đó thật buồn, thật hối tiếc...Những gì đã qua được gọi là kí ức..?????........kí ức sẽ dần bị quên lãng phải ko blog...??? sao tôi khó nghĩ quá nhỉ...chẳng biết mình đang muốn gì nữa...ko muốn quên mà cũng chẳng muốn nhớ....
Trong đám bạn của tôi...có người nói tôi quá ích kỉ....đúng rồi...tôi ích kỉ đã nhiều rồi...ích kỉ trong tình cảm,nhưng tôi chưa từng làm ai phải tổn thương vì sự ích kỉ đó, chưa bao giờ ích kỉ chỉ vì nghĩ cho lợi ích của bản thân...nếu tôi có lỡ làm ai đó tổn thương vì sự ích kỉ, thì cũng là do ai đó quá quan trọng và thật lòng tôi sợ mất....mất thì sao blog nhỉ???.........sao hôm nay có nhìu câu hỏi đến bất chợt???.......có lẽ do cơn mưa vừa rồi mang lại chăng....????????
Và cũng trong đám bạn ấy,...cũng có người nói cái tôi của tôi quá lớn...và sẽ có ngày cái tôi của tôi phải mất đi, để có thể tồn tại trong cuộc sống này....cái tôi của tôi lớn lắm hả blog???....tôi tự nghĩ...nếu cái tôi của tôi lớn thì trước giờ tôi đã không sống như zậy...nếu cái tôi của tôi lớn thì tôi sẽ không hề quan tâm tới bất kì suy nghĩ của bất kì ai ngoại trừ nghĩ tới lợi ích của chính mình....và nếu cái tôi của tôi quá lớn...tôi sẽ trở nên ích kỉ vì chính mình...nhưng không, tôi đã không như zậy...tôi đã sống vì all những người mà tôi thương yêu, quan tâm đến all những ai tôi gọi là bạn...tôi đã sai sao???....và tôi biết rằng nếu ai đó có cái tôi quá lớn chỉ biết đến bản thân thì ít nhất người đó sẽ không tổn thương, sẽ không khó nghĩ giống như tôi ở hiện tại....cái tôi của tôi lớn sao hả blog??...blog có thể một lần trả lời tôi không???.......
Có người bạn từng hỏi tôi...có còn nhớ những kỉ niệm của tôi và ai đó hay không....nhớ chứ blog...sao lại không nhớ....nhưng tôi đã trả lời ngay mà không cần suy nghĩ...."hình như tôi đã quên all rồi"....con người tôi khó hiểu quá blog nhỉ....
Làm sao không nhớ...bạn đó hỏi thừa quá blog àk...hij....tôi nhớ từng lời nói, từng ánh mắt, từng hành động kể cả từng tn mà chúng tôi có với nhau qua dt và yahoo....nhưng vì sao lúc đó tôi lại trả lời bạn ấy như zậy???...dường như có cái gì đó cố níu kéo tôi lại thì phải,....rõ ràng là tôi đã cố quên đi, có lãng tránh all...có giả vờ như mình quên...tôi có thể dối bạn ấy, dối tất cả mọi người qua hành động, lời nói hay tiếng cười hàng ngày........nhưng tôi vẫn không thể nào lừa dối chính suy nghĩ của tôi được blog àk....Tôi luôn nhớ...hằng đêm tôi vẫn nhớ và tôi chờ....chờ đợi một câu hỏi hay một lời giải thích, thậm chí là một lời chửi mắng...tôi thật khờ đúng ko blog...tôi chờ gì chứ trong khi all đã sắp đi đến điểm dừng....
Tôi khó hiểu quá blog nhỉ???....tôi còn nợ người ta rất nhiều...nợ ai đó món kem xôi, lại nợ ai đó lời cảm ơn rất nhiều lần,...lại nợ những lần chở người đó khi biết lái xe...nợ nhiều quá làm sao có thể trả hết đây hả blog??...
Cơn mưa hôm nay thật tệ...mưa về cuốn theo những nổi niềm và nước mắt của tôi trở về...những nổi niềm mà trước đây tôi chỉ ấp ủ cho riêng mình....tôi còn nhớ...lúc trước trong khi chúng tôi ngồi học trong lớp...mưa lại về,mưa lớn lắm...tôi ngồi gần ai đó và nói những chuyện chẳng có đầu cũng chẳng có đuôi...nói về blog với những bài viết...àk không với những câu nói gây cười thôi....sao cơn mưa đó đáng yêu và mát lạnh chứ không như cơn mưa hôm nay...mưa về mà lòng tôi thấy lạnh và buồn vô cùng....một nỗi buồn không thể diễn tả với bất kì một ai.......
Tôi phải làm gì để có thể đối diện với chính mình, để đối diện với cuộc sống đầy nổi niềm này...blog có thể dạy tôi sống như thế nào không???...tôi đã thật sự quá mệt mỏi...quá mệt mỏi với những suy nghĩ của chính mình....
Có cái lớp xn_k36 thứ 2 nào không nhỉ...nếu có thì tôi có thể chuyển lớp...tôi sẽ không phải hàng ngày đối diện với gương mặt đầy nổi buồn của ai đó, và phải đối diện với cái gương mặt quá giả tạo của chính mình_cái gương mặt lúc nào cũng có nụ cười...nhưng trong đầu cứ rối bời với những suy nghĩ, và ánh mắt cứ nhìn nơi nào đó...rồi lại tiếp tục giả tạo với all mọi người...thật tình thì tôi đã quá mệt mỏi với cái kiểu sống như zậy...?????
Nhưng nếu blog biết hiện thực...thì blog sẽ trả lời tôi là không, không thể...vì chỉ có một xn_k36 thôi....và đó là những gì mà tôi phải trãi qua trong cuộc sống này để có thể trưởng thành hơn...đúng không blog...rồi thời gian sẽ qua...và thời gian là phương thuốc cho all mọi nổi đau....đúng không nhỉ???.......
Thật buồn cười.....dường như có con nhỏ ngốc nghếch nào đó....mưa về mà cũng ngồi rơi nước mắt.....nó yếu đuối quá blog nhỉ??....nhưng trong lòng nó biết rằng....rồi all cũng sẽ qua...và nó biết rằng....có những thứ tên gọi là..."quá khứ"..........

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét