Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 26 tháng 3, 2012

Viết cho những nổi niềm.......

Một buổi tối...bình yên...có lẽ vậy...nhớ blog...hij.... ^^!
àk...blog biết biểu tượng ^^! này có nghĩa gì ko?...hij....một nụ cười blog àk...nhưng một nụ cười ko có miệng...có lẽ nó là một nụ cười khinh đời và giả tạo với cuộc sống hiện tại...bên ngoài là một nụ cười nhưng kế bên lại là một dấu chấm than ! suy tư...thể hiện những nổi niềm được giấu kín..... ^^!
Hôm nay t đã làm gì nhỉ?!...học bài...xem phim....đi học và những lúc đầu óc được thảnh thơi thì t đã nhớ...hij...t cảm thấy mình có thể nhẹ nhàng hơn khi nhớ...nhớ những gì mình mún nhớ....
Có lẽ họ đã thật sự muốn quên t blog àk...t đã khóc thật nhiều khi biết được nhiều chuyện về họ...t đã add nick họ nhưng họ ko chấp nhận...và t đã tự an ủi lòng mình rằng...có lẽ họ chặn bạn bè và ko nhìn thấy t...t đã an ủi mình như zậy đó blog...nhưng khi biết sự thật...sự thật là....họ nhìn thấy và họ đã ko chấp nhận...với lý do sợ t buồn khi thấy những hoạt động của họ...điều đó cũng đúng....hij...buồn....buồn....ngoài buồn ra thì t có thể làm được gì?!!....
Họ đã lạnh lùng....lặng im....và lẳng lặng bước ra khỏi cuộc sống của t...t đã từng...đã từng muốn níu kéo...níu kéo...hij....t thật ngốc nghếch blog nhỉ?!...có lẽ t ko giỏi ăn nói...hay xin lỗi một ai đó...vì đó là điều trước giờ t chưa từng làm kia mà...t đã nói...họ đừng im lặng nữa, và hãy cho t biết suy nghĩ của họ...nhưng...kết quả nhận được lại là sự lặng im...có lẽ...zậy là kết quả tốt nhất cho chúng tôi....
Hai tháng vừa qua...tôi đã tập cho mình cuộc sống mới...cố gắng nở nụ cười cho dù bên cạnh t ko còn có họ...tôi và chiếc bóng của mình vẫn zậy...vui cười rồi lại thầm rơi nước mắt...đâu ai biết điều đó blog nhỉ?!...t đã sống thật tệ hại như thế...Hàng ngày cứ có thời gian thảnh thơi là t lại nhớ...nhớ...rồi lại rơi nước mắt...thật tình thì t ko mún t yếu đuối như thế kia...nhưng lý trí ko thể ngăn cản được những nổi niềm của con tim...làm sao xóa sạch những kí ức tốt đẹp mà chúng t từng có...làm sao đây?!...
Mỗi ngày đến lớp là một bầu không khí đầy gánh nặng...chúng t vẫn ngồi chung  bàn....nhưng t vẫn ko thể quay qua để nhìn...nhìn một người bạn mà trước kia chúng t từng chia sẻ niềm vui nổi buồn...từng rất thân thiết với nhau...nhưng giờ thì sao...ngay cả nhìn mặt nhau chúng t cũng ko thể?....cuộc đời  này là sao hả blog??...một người bạn thân của t...giờ lại thành người xa lạ như thế...Và t đã bắt đầu thấy mỏi mệt với cuộc sống giả tạo của chính mình...t ko mún duy trì cái không khí đó nữa...t sẽ ngồi xa ra...nhưng khi ko ngồi chung bàn..lại có chuyện xảy ra...nhưng có lẽ đó chỉ là cảm nhận thoáng qua của riêng t mà thôi...
Tôi ngồi khác bàn họ...và họ đã vào ngồi chung với một người bạn khác...bỏ t lại một mình...và lòng t lại thấy đau nữa rồi...nước mắt lại sắp rơi....tại sao zậy?!...họ đã từng hứa...dù t có đi đâu, ngồi bất cứ nơi nào thì họ cũng sẽ đến bên ngồi gần t....dẫu biết rằng đó là điều ko thể xảy ra ở  hiện tại...nhưng sao t lại chấp nhất...sao t lại nhớ làm gì?...rồi lại làm đau chính bản thân mình...t mún quên...t ko mún nhớ....tại sao??,....tại sao t lại nhớ??........
T đau nhìu lắm blog àk.....t muốn đến một nơi ko có sự hiện diện của gương mặt ấy.....làm sao có thể quên.....
Thật buồn cười......nhớ để làm gì??.......cố thuyết phục mình quên...lại càng nhớ........thật vô dụng.....t từng nhắc nhở bản thân...quên đi tr àk.........nhưng...kết quả????......lại là một dấu chấm than.......
Hôm nay t lại kể cho blog nghe một câu chuyện nhé....
Có một con bé tay gạt nước mắt chạy đến bên chúa mà than thở rằng...
- chúa ơi con đau nhìu lắm...sao cuộc sống của con lại phải như zậy?...sao người ta có thể quên...mà con thì ko thể?!..Con đã nhớ...rất nhớ một người_một người mà có lẽ họ đã thật sự quên con...họ đã quên con rồi,họ quên con...quên luôn cả những kí ức ngọt ngào ngày xưa...sao con lại nhớ....xin chúa hãy giúp con...
-Chúa: được rồi....ta sẽ cho con 1 ngày...để con có thể quên họ...
Một ngày sau...con bé đó gặp chúa...
-con xin lỗi vì con chưa thể quên...all quá sâu sắc...một ngày quá ngắn....để mà quên....
-chúa: vậy ta sẽ cho con thêm 2 ngày...2 ngày để mà quên....
Ngày qua ngày...thời gian trôi qua...2 ngày cũng đã qua...nó lại gặp chúa....và nghe đâu đó dường như có tiếng thở dài....
-Con thật sự xin lỗi....vì con đã ko thể quên mặc dù con đã cố gắng rất nhiều...càng quên thì con lại càng nhớ...để rồi những nỗi buồn lại trở về với con...nước mắt con lại rơi....nhiều người khuyên con rằng...con nên nghĩ đến những chuyện vui rồi những nổi buồn sẽ tiêu tan...và con đã làm theo,...con đã nghĩ về những chuyện vui...nhưng...đâu đó trong cái khoảng trời nhỏ bé của con...đâu đâu cũng có sự hiện diện của một người...càng nghĩ con lại càng buồn nhìu hơn...và làm sao con có thể quên...và rồi nước mắt con lại rơi nhiều hơn trước....con phải làm sao??!!!.........
Vậy thì...xin chúa...xin chúa hãy cho con nhớ...con sẽ nhớ...con sẽ nhớ một người_một người có lẽ họ đã cố quên con...nhưng dù thế nào...dù có thế nào...thì con vẫn nhớ...lòng con luôn hướng về họ cho dù...cho dù...đó chỉ là những tình cảm của riêng con...con sẽ nhớ...sẽ nhớ...xin hãy cho con thời gian...và có thể...có thể ngày mai...ngày mai con có thể quên........
-chúa: lặng im và thở dài.....có lẽ,,,ngày mai của con còn xa lắm con bé khờ àk....
Con bé nhìn chúa và khẻ mỉm cười...nó từ biệt chúa và bước ra về...
Vì...trong lòng nó biết rõ hơn ai hết...ngày mai ấy của nó thật sự còn rất xa...rất xa....nhưng...nó vẫn sẽ trông chờ ngày mai ấy sẽ đến...và nó sẽ có thể xếp all vào những trang kí ức...và nó sẽ có thể quên...Sau một giấc mơ dài đầy những cơn ác mộng và nước mắt thì nó sẽ lại tỉnh giấc và đón chờ những ánh nắng rạng ngời của ngày mai và nó sẽ quên...nhất định ngày mai sẽ đến...nó luôn mong đợi ngày mai...ngày mai nhớ đến nhé.... ^^!...........

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét